Lời Tựa
ĐẠI ĐẠO TAM KỲ PHỔ ĐỘ
Tứ Thập Ngũ Niên
TÒA THÁNH TÂY NINH
HIỆP THIÊN
ĐÀI
V/P:
THƯỢNG SANH
Số : 121 /
TS
THƯỢNG SANH
CHƯỞNG
QUẢN HIỆP THIÊN ĐÀI
Kính Gởi
: Hiền Huynh HIẾN PHÁP CHƯỞNG QUẢN BỘ PHÁP CHÁNH
Tham
chiếu : Quý Thánh Thơ số 15/ DS ngày 12-6-1970
Kính Hiền
Huynh,
Theo đề
nghị của Hiền Huynh tôi chấp nhận cho Ban Đạo Sử xuất bản để phổ biến những bài
Thuyết Đạo tại Tòa Thánh của ĐỨC HỘ PHÁP từ năm 1946 đến năm 1955.
Những bài
giảng được chọn để ấn hành phải có sự kiểm duyệt của Ban Kiểm Duyệt Kinh Sách.
Nay
Kính
Tòa
Thánh, ngày 14 tháng 5 Canh Tuất
( dl
17-6-1970 )
THƯỢNG
SANH
( ấn ký
)
LỜI
TỰA
Những bài Thuyết–Đạo trong quyển sách này là lời vàng ngọc của Đức HỘ-PHÁP, một
vị Giáo-Chủ của Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ, một bậc Vĩ-Nhân của thế hệ; nên một Ủy-Ban
sưu tầm và biên tập thành lập có Đức THƯỢNG-SANH chấp thuận, để xúc tiến việc
sưu tầm biên tập và ấn hành các bài Thuyết-Đạo ấy. Nay cuộc sưu tầm và biên tập
đã có kết quả mỹ mãn, nên Ủy-Ban đem ra ấn hành cho toàn đạo được lãnh hội lời
vàng ngọc nói trên.
Trong Ban Đạo-Sử của Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ đã có sẵn một thư viện tàng trữ các
loại kinh sách cổ kim đông tây cho các nhà khảo cứu và toàn Đạo có thêm tài liệu,
những quyển “Lời Thuyết Đạo” của Đức HỘ-PHÁP sẽ lưu trữ vào Thư-Viện nầy để chư
độc giả đến xem.
Đức HỘ-PHÁP là một trong các vị tiền bối khai sáng nền Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ, đã
thực hiện trước hết chủ thuyết Tam-Lập : “Lập Đức, Lập Công, Lập Ngôn”.
Về lập đức : thì Đức Ngài là người đầu tiên đã nghe theo tiếng gọi Thiêng-Liêng
mà khai sáng mối Đạo cho toàn sanh chúng được chung hưởng hồng ân của
ĐỨC-CHÍ-TÔN (NGỌC-- HOÀNG –THƯỢNG- ĐẾ ).
Về lập công : thì Đức Ngài vừa lập đức vừa lập công trong việc khai sáng. Từ
cái không làm ra cái có, bắt gió nắn hình tạo thành một đại nghiệp Đạo ở cõi thế
nầy. Nếu Ngài không phải là một Đại-Đức thì làmsao thành công được ?!
Về lập ngôn : thì Đức Ngài lưu lại lời vàng tiếng ngọc trong các bài Thuyết-Đạo
mà chúng ta đang thưởng thức và còn nhiều lời giáo huấn cao siêu khác nữa mà chư
quý độc giả và toàn Đạo nên lưu ý .
Nhơn
danh Hiến -Pháp Hiệp-Thiên-Đài kiêm Trưởng Ban Đạo Sử, tôi xin trân trọng giới
thiệu cùng quý độc giả bốn phương quyển sách quý giá này đáng được lưu niệm mãi
mãi.
Trân
trọng kính chào.
Hiến-Pháp TRƯƠNG HỮU ĐỨC.
LỜI TRẦN THUYẾT
Mỗi
lần ly loạn là mỗi lần thư tịch bị làm mồi cho binh lửa. Nhìn vào lịch sử :
những vụ “Phần-Thư”, những vụ chiếm đọat thư tịch đã xảy ra như một hệ luận
trước những biến cố. Tình trạng này đã kéo dài qua các thời đại, ấy là biện pháp
của những kẻ mạnh nhắm vào mục đích thực hiện chính sách ngu dân và đồng hóa
triệt để.
Những
kinh nghiệm đau thương ấy là nguyên nhân thúc đẩy chúng tôi cố gắng thực hiện
công việc sưu tập những tài liệu này.
Chúng tôi nghĩ rằng : “Nếu tài liệu kinh sách chỉ được tập trung tàng trữ vào
một chỗ, tránh sao cho khỏi bị hủy diệt khi kẻ cường quyền đến cướp phá”. Do đó
chúng tôi quyết định quay ra nhiều bản để gởi đến, và ký thác vào những tâm hồn
trung kiên với Đạo, những người dám chết để bảo tồn những tiếng nói của Đấng
thay Trời dạy Đạo.
Nếu một
may thay thời cuộc lại biến thiên, có thể các cuộc phần thư lại tái diễn, thì
thiết tưởng trong số tài liệu này vẫn còn có nhiều người nhiệt tâm gìn giữ được
vẹn toàn
Đây không phải là việc làm của một cá nhân hay một đoàn thể, nhưng là sự đóng
góp chung của những người vô danh nguyện đem hết năng lực của mình để phụng sự
cho lý tưởng bảo tồn truyền thống giáo lý của Đạo. Trong khi quyển tài liệu này
đến tay Qúi vị thì cũng đã có người vì qúa hăng say trong công việc thực hiện lý
tưởng mà đã phải ngã gục vì kiệt sức.
Việc làm của chúng tôi không phải là một ý nghĩ nông nổi của một sớm một chiều,
nhưng là một hòai bảo trong suốt thời gian ly loạn. Chúng tôi hằng cầu nguyện
ĐỨC CHÍ TÔN và PHẬT MẪU ban bố phước lành sớm gặp dịp may để thực hiện hoài bảo
ấy.
Ngày nay chân trời đã rạng tỏ, ý nguyện đã đắc thành
Chúng
tôi xin hiến dâng trọn vẹn cho Hội Thánh tất cả những tài liệu mà chúng tôi đã
ghi chép, góp nhặt sau bao nhiêu năm theo đuổi mục đích bảo tồn những lời vàng
tiếng ngọc của Đức HỘ PHÁP.
Từ đây bản quyền sẽ tùy thuộc hoàn toàn vào Hội Thánh. Kính xin hội Thánh cho
kiểm duyệt và ấn hành, để cho mọi người đều được nghe lời dạy dỗ đầy yêu ái của
Đức HỘ PHÁP đã dành cho chúng ta trong thời gian Đức Ngài còn tại thế.
Tòa Thánh, ngày 28 tháng 8 năm Bính-Ngọ (dl 12-1-1966)
BAN TỐC KÝ
LỜI CHÚ CỦA NGƯỜI SOẠN
Kính thưa: Chư Huynh, Tỷ, Muội cùng các bạn đồng môn.
ĐỨC HỘ PHÁP PHẠM CÔNG TẮC lúc còn sanh tiền Ngài đã để lại nhiều lời vàng tiếng
ngọc dạy dỗ chúng sanh qua các buổi thuyết Đạo.
Nay kẻ hậu sinh được may duyên học Đạo với Đấng Thiên Tôn qua các bài Thuyết Đạo
từ quyển I đến quyển VI ( từ năm 1946 đến năm 1955 do Hội Thánh Đại Đạo Tam Kỳ
Phổ Độ Tòa Thánh Tây Ninh ấn hành ), trong những bài giảng nầy, Đức Ngài đã giáo
hóa rất nhiều chủ đề về Đấng Thượng Đế, Tôn Giáo, Nhân Loại . . . theo dòng thời
gian của từng thời kỳ lịch sử.
Với lòng tôn kính Đức Tôn Sư, con xin được sắp xếp các bài giảng theo từng chủ
đề để con và các bạn đồng môn dễ dàng sưu khảo trên đường tu học.
Thành kính cầu nguyện Đức Tôn Sư luôn luôn dẫn dắt chúng con trên đường phụng sự.
Kỉnh bút
Nghe đọc lại lời Thuyết Đạo của Đ.H.P.
1.- Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo ngày 18-8- năm Ðinh Hợi ( dl 2-10-1947 )
- Vía Ðức Lý Giáo Tông
Nguyên do sự hình thành Ðạo Cao Ðài
Hôm nay Bần Ðạo giảng :
' Nguyên do nào
có Ðạo Cao Ðài sản xuất buổi nầy'
Theo bí pháp chơn truyền
thì mỗi chuyển của địa cầu là một bước tăng tiến. Mỗi chuyển có 36 ngàn năm,
chia làm ba nguơn, mỗi nguơn có 12 ngàn năm. Chiếu theo Pháp Phật trong mỗi
chuyển Thượng Nguơn hay là khai nguơn thuộc quyền Phật, Trung nguơn thuộc quyền
Tiên, Hạ nguơn thuộc quyền Thánh.
Nhận định bí pháp thiêng
liêng của Chí Tôn, nhỏ có người dạy, lớn học hành lập thân danh, thành nhơn rồi
tự trị lấy mình. Phật thì dạy, Tiên đào luyện, Thánh thì trị. Hạ nguơn thuộc
Thánh, nhơn sanh tranh đấu cho sự sống còn, ấy nguơn tranh đấu mà triết lý cốt
là trị được sản xuất cơ quan bảo tồn cho loài người.
Nay Hạ Nguơn tam chuyển
hầu mãn khởi Thượng nguơn tứ chuyển địa cầu chúng ta lạc hậu nhiều lắm vậy. Ðã
ba ngàn năm xa xôi đã thua thủy đức, kim đức và mộc đức tinh quân trong số bảy
địa cầu ( Système solaire. Les septplanètes solaires ) người ta đã bảy chuyển
mình mới tới đệ tứ chuyển, vì vậy nên Chí Tôn mượn các đẳng chơn linh ở các địa
cầu kia đến làm bạn với chúng ta.
Chẳng những Hóa Nhân mà
đến Nguyên Nhân Chí Tôn cũng mượn họ đến tại địa cầu nầy làm bạn giáo hóa chúng
ta. Không biết số bao nhiêu, theo Phật Pháp thì được 24 chuyến thuyền Bát Nhã
chở họ đến, không chừng một trăm ức. Phật Tổ độ 6 ức, Lão Tử 2 ức còn lại 92 ức
đến Hạ Nguơn nầy cũng chưa thoát khổ, vì cớ Chí Tôn mới đến Khai Ðạo Cao Ðài.
Thượng Nguơn về phần Phật
giáo hóa thì khởi nguơn tứ chuyển cũng về Phật. Ta tìm hiểu triết lý nầy vì
Thánh bất lực thì Phật phải đến chớ có gì lạ đâu, để đánh thức nhơn sanh độ rỗi
họ vào con đường hoạt bát tinh thần, thức tỉnh họ trong trường hổn độn nầy cho
họ nhớ lại rằng chơn linh của mình đều do nơi khối chơn linh của Chí Tôn và phải
nên nhớ đến chơn linh đừng chạy theo tánh chất mà bị đọa lạc luân hồi tức là
Phật qui nhơn sanh qui hồi nguyên bổn vậy.
Dở sám truyền xem mỗi phen có Brama, Civa, Chritsna đến cầm
quyền năng trị thế cũng đủ. Ta thấy trước mắt như vậy, nắm quyền trị không thì
chưa đủ vai tuồng vì dầu có đủ quyền năng để trị cũng không thể nắm cả quyền
hành linh tâm thiên hạ được. Phải có giáo hóa vì giáo hóa là căn bản của trị,
nếu chỉ trị mà không giáo hóa thì thất sách. Phật thuộc về giáo hóa, Thánh thì
trị. Hại thay ! thế gian nầy chỉ có chánh trị thôi. Quan sát khắp Âu Châu có
người tu Phật đến bực siêu việt có thể xuất thần thiên ngoại vân du, xem xét các
Pháp nhận thấy nền chánh trị Chí Tôn chia ra hai mặt :
1- Chánh trị càn khôn thế
giới.
2- Chánh trị cực lạc thế
giới.
Họ làm chứng quả quyết như
vậy.
Chúng ta thấy hiện
tượng Chí Tôn mở Ðạo Cao Ðài, tại sao gọi là Cao Ðài ? Thuở trước cổ nhơn muốn
cầu chư Tiên, Phật phải cất một cái đài thật cao bằng tranh lá gọi là Thảo Ðài,
ngày nay Chí Tôn lập Cao Ðài để làm Tòa ngự của chư Thần Thánh Tiên Phật đến
hồng trần nầy làm bạn cùng Người, hiệp cả loài người làm một, bất luận sắc dân
nào, màu da nào, dầu tinh thần bất đồng thể cũng đều do nơi luật luân hồi cầm
quyền.
Cá nhân cũng như xã hội,
loài người đều đặt dưới luật quả báo, cá nhân hay quốc gia cũng dưới quyền ấy.
Quả nhẹ thì tấn mau, nặng nề thì chậm chạp, hễ nặng mang quả kiếp tức tấn bộ
chậm chạp.
Âu Châu nhờ có Ðạo Thánh
Gia Tô nên 2.000 năm sau hưởng ân huệ thiêng liêng không ai bằng. Thánh bên ta,
Khổng Phu Tử thì hiền, ai làm thì làm không buộc, không như ông Thánh bên Tây ép
phải làm. Bần Ðạo nghĩ rằng ép buộc đắc lợi hơn.
Chí Tôn mới nói đại đồng
thế giới đã làm rồi nhưng không thành; Chí Tôn đến làm cho thành, đem nhơn loại
qui một bổn nên mở Ðạo Cao Ðài làm nguồn cội. Thượng Nguơn là nguơn của Phật
Thánh trị không được thì Phật đến độ rỗi, cũng như hễ có người nghiêm khắc thì
có người nhơn từ, hễ trị không được thì cũng có thể dỗ dành khuyên lơn mới được,
nên Nguơn Tứ Chuyển đúng theo Chơn Pháp thuộc về của Phật đó vậy.
( Thuyết Ðạo Q1 / trang
75 )
2.- Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh,
- Lễ Vía Ðức Chí Tônđêm mùng 8 tháng 1 năm Nhâm Thìn ( 1952 )
Ðức Chí Tôn Là Ai ?
Ðêm nay là đêm Lễ Vía Ðức Chí Tôn.
Ðức Chí Tôn là ai
?Bần
Ðạo sẽ nói, nhưng Bần Ðạo cốt yếu nhắc lại đây là nhắc cho con cái của Ngài để
đức tin nơi Ngài đặng siêu rỗi.Ðức Chí Tôn
chúng ta đã gọi là
Ngọc Hoàng Thượng
Ðế;
Ðấng Thượng Ðế dầu cho các nước, các sắc dân tộc trên mặt địa cầu nầy có đặt tên
của Ngài khác nhau nhưng Ðấng làm chủ quyền Tạo Ðoan càn khôn vũ trụ, tạo đoan
thi hài và hồn phách của ta.
Ðấng ấy là Ðấng vô đối mà
bao giờ con người cũng gởi tâm hồn nơi Ngài. Thừa dịp ấy Bần Ðạo thuyết vì cớ
nào con người vẫn từ tạo Thiên lập Ðịa đến giờ cố tâm tầm Ðạo, tiếng tầm Ðạo là
tầm cái gì chớ ? Họ có biết chữ Ðạo ấy, họ đặt tên là gì chăng ? Thật sự ra họ
tầm nguyên lý đã sản xuất ra họ, hay là cái năng lực chủ quyền đã tạo dựng nên
hình hài và tâm hồn của họ. Bần Ðạo đã thuyết chữ Ðạo là thế nào cả thảy đều
nghe và hiểu không cần lập lại.
Thật sự ra, con người có
tâm hồn Ðạo ấy mà chi Bần Ðạo xin giải rõ : Vả chăng chúng ta đã sanh ra cõi thế
gian nầy, chúng ta tự biết rằng : Nếu chủ quyền nơi ta buộc ta phải sống đặng
nuôi cái hình hài xác thịt nầy, sống nơi cõi nầy chịu đau đớn khổ não mọi điều
thì chúng ta chẳng hề khi nào khứng chịu mà chớ. Vì cớ cho nên chúng ta đặng rủi
sanh, chúng ta đã biết có chủ quyền, có đủ năng lực cầm linh hồn chúng ta đã có
nơi mặt thế gian nầy nhưng lại chịu đau khổ ấy, chúng ta muốn hiểu giá trị ấy
đối với Ðạo vì cớ gì.? Tìm hiểu giá trị ấy đặng chi ? Ðặng an ủi tâm hồn của ta
đồng sanh chịu trong ' Tứ Diệu Ðề' Chơn lý của nhà Phật đã để và chúng ta
đã nhìn, chúng ta không chối cãi, chúng ta đau khổ chúng ta không biết gởi nơi
ai, bạn đồng sanh của ta thay vì biết cái khổ ấy mà tội nghiệp cho ta, yêu ái ta
tầm phương an ủi ta.
Trái ngược lại, trong cảnh
khổ ấy bạn đồng khổ của ta không biết thương ta nên không tìm phương an ủi.Bây
giờ chúng ta kiếm ai ? Ðặng gởi cái đau khổ ấy, kiếm ai có năng lực đặng an ủi
ta. Ðể dấu hỏi tức nhiên phải trả lời : Ðấng đã tạo sanh ra ta, ta không biết mà
ta đã hiểu rằng Ðấng Tối Linh cầm quyền cả càn khôn vũ trụ. Chúng ta quả
quyết rằng Ðấng ấy đã sanh ra ta và đã tạo đoan cả hình hài và linh hồn của
chúng ta đó vậy.
Chúng ta đã biết chúng ta
có một phương thế mà thôi, chúng ta không hiểu nguyên do thế nào chúng ta đã
sanh ra đây, chúng ta vẫn khổ, chúng ta tìm người sanh ta đặng gởi tâm hồn ta và
nếu quả nhiên Ðấng ấy đã có hiển nhiên như tâm linh của ta đã định, Ðấng ấy sẽ
có phận sự an ủi ta, bởi Ðấng ấy đã sanh ta, làm chủ ta, làm chúa ta. Làm chúa
chẳng phải làm chúa xác thịt mà thôi còn có quyền năng kềm thúc ta, trừng phạt
ta, có quyền diệt thi hài nầy dìm linh hồn chúng ta xuống địa ngục. Ðấng ấy
quyền năng như thế, chúng ta còn tuyển chọn nơi ai khác hơn Ngài đặng ta gởi tâm
hồn ta chăng ?
Ấy vậy, nếu
Ðấng ấy theo cái tâm phàm của đời đã biếm nhẻ, đã chối cãi nếu quả nhiên Ðấng ấy
có hay là không có mà ta gởi cho Ðấng Tạo Ðoan cái linh tâm của ta chịu khổ não
nơi trần nầy đau đớn quá đỗi, không ai binh vực, không ai an ủi, thì ta cứ gởi
cuộc đời cho Ðấng đó mà ta quả quyết rằng : Người đó làm chủ ta, ta gởi cho
người đó có thể đem chủ quyền của mình , có năng lực, có quyền hành định phương
pháp an ủi tâm hồn ta đặng.Ấy vậy ta gởi tâm hồn ta cho Ðấng đó tức nhiên ta tầm
Ðạo đó vậy.
( Thuyết Ðạo - QV/ tr
03 )
3.- Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh,
Ðêm 29 tháng 10 năm Quí Tỵ ( 1953 )
Thánh Thể Ðức Chí Tôn Là Gì ?
Ðêm nay Bần Ðạo giảng
Thánh thể Ðức Chí
Tôn là gì ? Quyền siêu thoát cả con cái của Ngài nơi đây.
Cái luật thiên nhiên của
Tạo Ðoan vẫn có một khuôn khổ mà thôi. Khuôn vàng thước ngọc Ðức Chí Tôn đã để
nơi mặt càn khôn vũ trụ vẫn một khuôn với nhau hết, nếu chúng ta có chủ tâm tìm
hiểu thì luật thiên nhiên nó ở trong tối thiểu thế nào thì tối đại nó cũng thế
ấy.
Chúng ta đã ngó thấy làm người sanh trưởng từ khi mới lọt
lòng mẹ cho đến lớn khôn, chúng ta nhắc lại kể từ ngày sơ sanh dĩ chí tới 30
tuổi, khi mới sanh chúng ta vẫn còn khờ khạo ngu dốt.
Trong xác thân chúng ta có
ba món báu Ðức Chí Tôn để cho ta là : '
Tinh, Khí, Thần'.
·Tinh
là thi hài xác phàm của chúng ta, lấy hình vật thú của ta nó là
Tinh.
·Trí
não khôn ngoan của ta nó là
Khí.
·Nguơn
linh của chúng ta nó là
Thần
( gọi là linh hồn ).
Ba món báu ấy nó không có
điều hòa thì con người của ta không nên gì hết ! Nghĩa là con người ba món báu
không hiệp cùng nhau, không đủ cả ba hiện tượng ra thì không nên hình gì hết.Nhờ
vậy nên trong linh tánh khôn ngoan ta biết hiểu cả cái sống chết tinh thần đạo
đức của chúng ta.
Thánh thể Ðức Chí Tôn cũng
thế, mấy em nam nữ lưỡng phái rán để ý nghe Qua giảng. Thánh thể Ðức Chí Tôn
chẳng phải trong Hội Thánh mà thôi mà cả toàn con cái của Ngài, nam nữ, nếu Qua
không nói đến mấy em mới sơ sinh, nó cũng là đám Thánh Thể của Ngài, là buổi may
duyên của chúng ta nó ngộ Ðạo' Bá thiên vạn kiếp nan tao ngộ' bởi
cái may duyên ấy do nơi mấy em đào tạo nó một phần từ buổi sơ sinh, tức nhiên kể
từ hạng sơ sinh Ðức Chí Tôn đã đến lựa từ khi mấy em đã có trí khôn ngoan cho
nhập Thánh Thể của Ngài đứng vào hàng chức sắc Thiên Phong gọi là Chư Thánh, mấy
em mới nên người ' Tam Thập nhi lập'.
Cái phẩm vị Thiêng Liêng
của mấy em nơi mặt thế , Phó trị sự, Thông Sự đối với ngôi Giáo Tông, Hộ Pháp,
trong khi tuổi mấy em đã tri thiên mạng rồi, rất ngộ nghĩnh thay Ðức Chí Tôn lấy
công bình ấy đặng lập Thánh Thể của Ngài, Ngài để một kiểu vở một khuôn luật tạo
đoan hay là một gia đình kia không khác gì hết. Mấy em đã ngó thấy trong Ðạo Ðức
Chí Tôn đã để hàng tín đồ đối với Ðại Từ Phụ, Phó Trị Sự và Thông Sự đối phẩm
với Giáo Tông và Hộ Pháp, Chánh Trị Sự đối phẩm với Ðầu Sư thì mấy em thử nghĩ
coi khuôn khổ Thánh Thể của Ngài không có một cái gì sơ sót hết.
Tỷ như một hột kia chúng ta gieo xuống, nó hột xoài thì sanh
xoài, mít thì ra mít, khi mấy em gieo hột mít xuống rồi mấy em quả quyết nó sẽ
có cây mít thì cây mít có ngay, khuôn luật vẫn có một mà thôi. Qua nghĩ cái độc
tâm của người có những quỉ quyền tưởng đâu sẽ tiêu diệt Thánh Thể của Ðức Chí
Tôn. Qua nói thiệt, nếu dưới mặt thế gian nầy tiêu diệt cả Thánh Thể Ðức Chí Tôn
được thì không còn ai nữa. Từ Tín Ðồ đến Hội Thánh chẳng hề khi nào tiêu diệt nó
được, kẻ nào muốn tiêu diệt Ðạo Cao Ðài tốt hơn đừng sanh ra bởi chẳng hề khi
nào muốn tiêu diệt Ðạo đặng, khuôn luật vẫn vậy.
Hôm nay Qua giảng một điều
thiết yếu cho mấy em nghe quyền siêu thoát, mấy em xét coi nơi mình mấy em từ
chân, tay trong xác thân cho tới cả tinh thần đầu óc mấy em nó đều có linh cảm
cả.
Khốn nạn thay ! Con người
không biết thương nhau mà lại ghét lẫn nhau, mà hễ ghét lẫn nhau tức nhiên ghét
Thánh Thể Ðức Chí Tôn, nếu ghét Thánh Thể Ðức Chí Tôn rồi thì ngày Qua về cảnh
Thiêng Liêng đứng trước Cực Lạc Thế Giới, mấy em chẳng hề khi nào chối tội đặng.
Nếu mấy em thương nhau không được thì không được phép ghét nhau.
( Thuyết Ðạo QV/ tr184
)
4.- Ðức Hộ Pháp Thuyết Ðạo Tại Ðền Thánh
Ðêm 14 tháng 10 năm Quí Tỵ ( 1953 )
Chuyển Quốc Ðạo
Hôm nay cửa
Ðạo thêm một tuổi nữa, thật ra nếu không phải cái quyền linh vô đối của Ðức Chí
Tôn đến đặng
chuyển Quốc
Ðạo
thì trong một thời gian ngắn ngủi nền Ðạo chưa rõ đến địa vị cao trọng và quí
hóa như thế nầy.
Ðạo Cao Ðài tức Ðạo Tổ Phụ
của chúng ta chỉ mới có hai mươi mấy năm thôi nếu chúng ta kể từ ngày chuyển thế
của nó, nhưng Thánh Thể Ðức chí Tôn và toàn thể con cái nam nữ của Ngài nên nhớ
rằng : Ðạo Tổ Phụ mấy người đã 2.500 tuổi. Phải nhớ điều đó.
Ðêm nay Bần Ðạo giữ lời
hứa buổi hôm kia, Bần Ðạo nói rõ Thánh ý của Ðức Chí Tôn đến mức nào và Ngài
muốn gì ? Giờ phút nầy cả toàn con cái của Ngài chắc có lẽ thắc mắc vì vậy. Nội
tình của Ðạo gặp nhiều nổi khó khăn, nếu chúng ta không nói rằng nó đã chịu một
khó khăn về mọi phương diện.Nhưng đối với Bần Ðạo, Bần Ðạo thấy mỗi phen Ðạo
chịu khổ nhục chịu khó khăn hay bị chê rẻ khinh khi thì Bần Ðạo lại vui mừng mới
chướng cho chớ ! Bởi mỗi phen như thế là mỗi phen Ðức Chí Tôn muốn rửa rái nó,
tô điểm nó đến một địa vị cao trọng thêm nữa chớ chẳng chi khác.
Cả con cái Ðức Chí Tôn đều
tin nơi Bần Ðạo để con mắt quan sát coi có quả như vậy hay không ?Cái khó đương
đương nhiên bây giờ làm cho thêm nhục cơ thể Ðạo là sửa soạn tô điểm đặng một
đài vinh diệu vô đối. Trong thời gian ngắn ngủi tới đây, nếu cả con cái Ðức Chí
Tôn có đức tin thì hiểu rõ điều ấy.Trái ngược lại hể mỗi phen đã gặp khổ hạnh
khó khăn chi trong cửa Ðạo thì nhớ lời của Bần Ðạo vui đi ! Mừng đi ! Bởi chẳng
hề khi nào trật điều đó, để quan sát lại coi rồi sẽ thấy cái vinh diệu của Ðạo
Cao Ðài sẽ đến mức nào trong thời gian sau đây.
( Thuyết Ðạo QV/ tr.183
)
5.- Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh
đêm 30 tháng 9 năm Ðinh Hợi ( 1947 )
Quốc Ðạo
Thưa cùng chư Chức Sắc Thiên Phong, chư Chức Việc, mấy em
mấy con nam nữ.
Ngày nay Ðạo Cao Ðài đã
đến khoảng đường kết liễu danh giá và hình tướng của nó, nên Bần Ðạo lấy đề hai
chữ Quốc Ðạo
đem giảng giải. Chí Tôn ban sơ thuyết minh đạo lý hầu may ra những kẻ mơ hồ tỉnh
mộng đặng hiểu biết mình đến lập trường nào, phương sách nào, khoảng đường nào
ấy là điều rất hay về tâm lý toàn cả quốc dân buổi nầy.
Hai chữ
Quốc Ðạo
lần đầu Chí Tôn viết ra làm cho Bần Ðạo mờ mịt, cũng vì hai chữ Quốc Ðạo
ấy mà Phạm Công Tắc chết năm 35 tuổi, thí thân đeo đuổi làm cho ra thiệt tướng.
Ôi ! Hai chữ Quốc Ðạo là một vật mà Bần Ðạo tiềm tàng rồi mới hiểu, khởi
điểm biết thương nòi giống, biết thương tổ quốc, đeo đuổi mất còn với cái điều
khát khao từ buổi thanh xuân đó vậy.
Từ biết khôn dĩ chí gặp
Ðạo, năm 35 tuổi Bần Ðạo thấy sao mà phải khao khát, tại làm sao Chí Tôn biết
thiếu thốn nơi tinh thần điều ấy mà cho Bần Ðạo. Bần Ðạo ban sơ nghi hoặc, có lẽ
một Ðấng có quyền năng thiêng liêng biết tâm lý đang nồng nàn ao ước đương thèm
lạt khao khát, đương tiềm tàng mà đem ra cám dỗ.
Hại thay ! yếu ớt đức tin,
ngày nay Bần Ðạo ăn năn quá lẽ, 15 năm đã đặng thấy gì ? Cả toàn thiên hạ nói
rằng : nòi giống Việt
Nam không có Ðạo.
Lạ lùng thay ! Chúng ta tự hỏi có thật vậy chăng ? Thật quả có chớ, có nhiều Ðạo
quá mà thành ra không Ðạo, mượn Ðạo, xin Ðạo của thiên hạ mà thôi.
Ta thừa hiểu rằng nòi
giống Việt
Nam xuất hiện ở
Hoàng Ðịa Tàu, nên ta không ái ngại nói Việt Nam nầy là sắc dân Tàu vậy. Nòi
giống Tàu nhìn quả thật là dân Tàu mà thôi, đất địa tổ quốc ta không phải ở đây,
ở Bắc Tam Tỉnh là Quảng Ðông, Quảng Tây, Vân Nam kể luôn Ðông Kinh (Tonkin) tức
là Hà Nội và Hải Nam nữa, là tổ quán ta thì thiệt của ta đó vậy.
Bần Ðạo tìm hiểu Nho Phong
ta đạt đặng hay là có trước. Chúng ta thấy nòi giống Việt thường nầy là con cháu
nước Lỗ mà Nho Tông xuất hiện cũng ở nước Lỗ, nói rằng giống Lỗ lập Ðạo Nho,
chắc hẳn rằng là Nho Tông chúng ta vi chủ. Nói vi chủ tức là của mình nếu có Ðạo
Nho sẵn trước thì ta có Ðạo Nho, Ðạo Lão, Ðạo Phật, ba nền tôn giáo mà mặt địa
cầu nầy nhìn là trọng yếu, bất kỳ là sắc dân nào hay liệt quốc nào cũng đều nhìn
nhận là do trong xứ Á Ðông nầy.
Thêm nữa Thần Ðạo nguyên
do ở tại Phù Tang, sắc dân vi chủ tức Nhựt Bổn đem truyền qua Trung Huê rồi qua
xứ ta. Ta chịu ảnh hưởng quyền lực của Thần giáo từ đó, nhờ có nó Nho Tông phát
triển khác chánh giáo hơn, lại biết tín ngưỡng một cách đặc biệt hơn Thần Giáo.
Bằng cớ hiện hữu là ta đã thờ Thần trong các làng ngày nay đó vậy. Ngoài nữa tâm
lý tín ngưỡng của nòi giống Việt
Nam nhiệt liệt và
thật thà đối với bất kỳ Ðạo giáo nào.
Ðến thế kỷ 19 , Ðạo Thánh
Gia Tô đem đến nước ta truyền giáo mới thành một trường nhiệt liệt đua tranh
quyết chinh phục hết thảy các tôn giáo khác, Bần Ðạo tưởng ai có đọc tờ phúc sự
năm 1937 đều biết rõ, Bần Ðạo đã giảng rõ ràng nguyên do đó, thành thử Việt Nam
có nhiều Ðạo quá nên thành không Ðạo.
Có phen các bạn thân ái
tưởng đến tương lai quốc dân, lo phương binh vực mở rộng tự do thêm tức có kẻ
phản đối đả đảo lại. Bần Ðạo không nhớ ở Hạ Nghị Viện Pháp năm nào, những người
binh vực chúng ta bị đả đảo, nước Việt nam không tinh thần đạo giáo nên khó lập
chánh giới lắm, vì không có căn bản tinh thần đạo đức mà chúng ta không thể chối
và chịu thiệt thòi theo lời vu cáo. Vì cớ, Bần Ðạo đau thảm, khổ não tinh thần
tìm hiểu coi sắc dân ta có Ðạo hay chăng.
Hại thay ! ở trước mắt ta
nào là bóng chàng, đồng cốt, ông tà, ông địa làm cho nhơ nhuốc cái tinh thần đạo
giáo, Bần Ðạo uất ức. Ngày Chí Tôn tình cờ đến vì ham thi văn nên ban sơ Diêu
Trì Cung đến dụ bằng thi văn tuyệt bút làm cho mê mẫn tinh thần.
Hại thay ! nếu chẳng phải
là nhà thi sĩ ắt chưa bị bắt một cách dễ dàng như thế, vì ham văn chương thi phú
nên Ngài rán dạy. Chí Tôn đến ban đầu làm bạn thân yêu sau xưng thiệt danh Ngài
biểu Bần Ðạo phế đời theo Thầy lập Ðạo. Khi ấy Bần Ðạo chưa tín ngưỡng, bởi lẽ
nòi giống nước
Nam còn tín
ngưỡng tạp nhạp lắm, không chưn đứng, không căn bản, nói rõ là không tín ngưỡng
gì hết. Bần Ðạo mới trả lời với Ðức Chí Tôn, ngày nay Bần Ðạo nghĩ lại rất nên
sợ sệt. Nếu không phải gặp đặng Ðấng Ðại Từ Bi thì tội tình biết chừng nào mà kể.
' Thưa Thầy, Thầy biểu
con làm Lão Tử hay Jésus con làm cũng không đặng, Thích Ca con làm cũng không
đặng , con chỉ làm đặng Phạm Công Tắc mà thôi , con lại nghĩ bất tài vô đạo đức
nầy quyết theo Thầy không bỏ nhưng tưởng cũng chẳng ích chi cho Thầy'.
Ðấng ấy trả lời:
Tắc ! thảng Thầy lấy
tánh đức Phạm Công Tắc mà lập giáo con mới nghĩ sao ?
Bần Ðạo liền trả lời :
Nếu đặng vậy ..
Ngài liền nói :
' Thầy đến lập cho nước
Việt
Nam nầy một nền
Quốc Ðạo'
Nghe xong Bần Ðạo từ đấy
hình như phiêu phiêu lên giữa không trung mơ màng như giấc mộng. Ðược nghe nói
cái điều mà mình thèm ước, nên Bần Ðạo không từ chối đặng.
Ôi ! Quốc Ðạo là thế
nào ? Quốc là nước, vậy nòi giống
tín ngưỡng lập Quốc Ðạo, Bần Ðạo theo tới cùng coi lập nó ra thế nào, hình tướng
nào cho biết vì đó mà lần mò theo đuổi đến ngày nay, thấy hiện hữu cái hình
trạng là Ðạo Cao Ðài rồi lại đoán xét coi nó biến hình Quốc Ðạo Việt
Nam ra sao ? Ngài cho một bài thi dám chắc không ai thấu đáo nỗi, người coi
cái gốc thì không thấy ngọn, người coi cái ngọn không thấy gốc, tứ văn thiệt thà
hay cho tới các đảng phái quốc sự ngày nay cũng là lợi dụng.
·Từ
đây nòi giống chẳng chia ba: Tức
nhiên không chia ba Ðạo, chớ không phải chia ba kỳ à.
·Thầy
hiệp các con lại một nhà: Thầy nắm
chủ quyền hiệp Tam Giáo, nếu nói riêng nòi giống hiệp
Nam, Trung, Bắc
thì vô vị lắm.
·Nam,
Bắc cùng rồi ra ngoại quốc :Tức
nhiên nền chơn giáo quốc Ðạo không phải của ta thôi mà lại của toàn nhơn loại là
truyền giáo Nam Bắc thành tướng rồi ra Ngoại Quốc tức là Tôn Giáo toàn cầu vậy.
·Chủ
quyền chơn Ðạo một mình Ta :Tam
Giáo, Ngài vì chủ năm châu tín ngưỡng lại qui nhứt mà thôi. Nắm cả tín ngưỡng
của loài người, chính Chí Tôn là chúa cả càn khôn thế giới, làm chúa nền chánh
giáo tại nước
Nam, vi chủ tinh
thần loài người tức đủ quyền năng lập Quốc Ðạo.
Ngài đến đem đại nghiệp
cho quốc dân nầy, hình thể lựa chọn ai ? Chọn Tạo Ðoan vạn vật tức là Phật Mẫu.
Tinh thần của Chí Tôn,
hình thể của Phật Mẫu.
Trí não của Cha hình hài
của Mẹ, cả thảy đều thấy hễ vô Ðại Ðiện Ðức Ðại Từ Phụ nào chức nầy chức kia,
mão cao áo rộng, còn vô Ðiện Thờ Phật Mẫu thì trắng hết, không ai hơn ai cả. Nếu
hiểu biết, thấy bí pháp Chí Tôn cao kỳ quá lẽ. Chí Tôn nói rằng:
Quốc Ðạo nầy Ngài qui
tụ tinh thần đạo đức trí thức toàn nhơn loại cho đặc biệt có cao có thấp, có
hàng ngũ có phẩm giá, còn về phần xác thịt của loài người, mạng sống trước mặt
Ngài không ai hơn ai, cả thảy sống đồng sống chết đồng chết đặng đem Quốc Ðạo
làm môi giới cả đại đồng đặng tạo tương lai loài người cho có địa vị oai quyền
cao thượng.
Nếu hiểu đặng thì Thánh
Thể cũng vậy, Hội Thánh, Chư Chức Sắc Thiên Phong nam nữ hay toàn thể tín đồ
cũng vậy, lãnh Thiên mạng đảm nhiệm trách vụ thiêng liêng Chí Tôn phú thác
Lập Giáo, tức nhiên phải có phẩm giá, trật tự đẳng cấp. Nếu hiểu thêm ý của
Ngài, khi cổi áo nầy ra khỏi Ðại Ðiện rồi hết thảy đồng là anh em, không ai hơn
ai, không ai thua ai, không khinh không trọng, đầy đủ tình yêu ái trong lòng Mẹ
đem ra mà thôi, nam nữ cũng thế. Ngày giờ nào nhơn loại cả thế gian ở mặt địa
cầu nầy hiểu được lý lẽ chí hướng cao thượng ấy là ngày Ðạo Cao Ðài sẽ ra thiệt
tướng.
( Thuyết Ðạo Q I /
tr.85 )
6.- Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh
ngày 30 tháng 7 năm Ðinh Hợi ( 1947 )
Chí Tôn Xuống Tại Thế
Thưa cùng chư Chức Sắc Thiên Phong, chư Chức Việc, mấy em
mấy con nam nữ.
Ngày nay Ðạo Cao Ðài đã
đến khoảng đường kết liễu danh giá và hình tướng của nó, nên Bần Ðạo lấy đề hai
chữ Quốc Ðạo
đem giảng giải. Chí Tôn ban sơ thuyết minh đạo lý hầu may ra những kẻ mơ hồ tỉnh
mộng đặng hiểu biết mình đến lập trường nào, phương sách nào, khoảng đường nào
ấy là điều rất hay về tâm lý toàn cả quốc dân buổi nầy.
Hai chữ
Quốc Ðạo
lần đầu Chí Tôn viết ra làm cho Bần Ðạo mờ mịt, cũng vì hai chữ Quốc Ðạo
ấy mà Phạm Công Tắc chết năm 35 tuổi, thí thân đeo đuổi làm cho ra thiệt tướng.
Ôi ! Hai chữ Quốc Ðạo là một vật mà Bần Ðạo tiềm tàng rồi mới hiểu, khởi
điểm biết thương nòi giống, biết thương tổ quốc, đeo đuổi mất còn với cái điều
khát khao từ buổi thanh xuân đó vậy.
Từ biết khôn dĩ chí gặp
Ðạo, năm 35 tuổi Bần Ðạo thấy sao mà phải khao khát, tại làm sao Chí Tôn biết
thiếu thốn nơi tinh thần điều ấy mà cho Bần Ðạo. Bần Ðạo ban sơ nghi hoặc, có lẽ
một Ðấng có quyền năng thiêng liêng biết tâm lý đang nồng nàn ao ước đương thèm
lạt khao khát, đương tiềm tàng mà đem ra cám dỗ.
Hại thay ! yếu ớt đức tin,
ngày nay Bần Ðạo ăn năn quá lẽ, 15 năm đã đặng thấy gì ? Cả toàn thiên hạ nói
rằng : nòi giống Việt
Nam không có Ðạo.
Lạ lùng thay ! Chúng ta tự hỏi có thật vậy chăng ? Thật quả có chớ, có nhiều Ðạo
quá mà thành ra không Ðạo, mượn Ðạo, xin Ðạo của thiên hạ mà thôi.
Ta thừa hiểu rằng nòi
giống Việt
Nam xuất hiện ở
Hoàng Ðịa Tàu, nên ta không ái ngại nói Việt Nam nầy là sắc dân Tàu vậy. Nòi
giống Tàu nhìn quả thật là dân Tàu mà thôi, đất địa tổ quốc ta không phải ở đây,
ở Bắc Tam Tỉnh là Quảng Ðông, Quảng Tây, Vân Nam kể luôn Ðông Kinh (Tonkin) tức
là Hà Nội và Hải Nam nữa, là tổ quán ta thì thiệt của ta đó vậy.
Bần Ðạo tìm hiểu Nho Phong
ta đạt đặng hay là có trước. Chúng ta thấy nòi giống Việt thường nầy là con cháu
nước Lỗ mà Nho Tông xuất hiện cũng ở nước Lỗ, nói rằng giống Lỗ lập Ðạo Nho,
chắc hẳn rằng là Nho Tông chúng ta vi chủ. Nói vi chủ tức là của mình nếu có Ðạo
Nho sẵn trước thì ta có Ðạo Nho, Ðạo Lão, Ðạo Phật, ba nền tôn giáo mà mặt địa
cầu nầy nhìn là trọng yếu, bất kỳ là sắc dân nào hay liệt quốc nào cũng đều nhìn
nhận là do trong xứ Á Ðông nầy.
Thêm nữa Thần Ðạo nguyên
do ở tại Phù Tang, sắc dân vi chủ tức Nhựt Bổn đem truyền qua Trung Huê rồi qua
xứ ta. Ta chịu ảnh hưởng quyền lực của Thần giáo từ đó, nhờ có nó Nho Tông phát
triển khác chánh giáo hơn, lại biết tín ngưỡng một cách đặc biệt hơn Thần Giáo.
Bằng cớ hiện hữu là ta đã thờ Thần trong các làng ngày nay đó vậy. Ngoài nữa tâm
lý tín ngưỡng của nòi giống Việt
Nam nhiệt liệt và
thật thà đối với bất kỳ Ðạo giáo nào.
Ðến thế kỷ 19 , Ðạo Thánh
Gia Tô đem đến nước ta truyền giáo mới thành một trường nhiệt liệt đua tranh
quyết chinh phục hết thảy các tôn giáo khác, Bần Ðạo tưởng ai có đọc tờ phúc sự
năm 1937 đều biết rõ, Bần Ðạo đã giảng rõ ràng nguyên do đó, thành thử Việt Nam
có nhiều Ðạo quá nên thành không Ðạo.
Có phen các bạn thân ái
tưởng đến tương lai quốc dân, lo phương binh vực mở rộng tự do thêm tức có kẻ
phản đối đả đảo lại. Bần Ðạo không nhớ ở Hạ Nghị Viện Pháp năm nào, những người
binh vực chúng ta bị đả đảo, nước Việt nam không tinh thần đạo giáo nên khó lập
chánh giới lắm, vì không có căn bản tinh thần đạo đức mà chúng ta không thể chối
và chịu thiệt thòi theo lời vu cáo. Vì cớ, Bần Ðạo đau thảm, khổ não tinh thần
tìm hiểu coi sắc dân ta có Ðạo hay chăng.
Hại thay ! ở trước mắt ta
nào là bóng chàng, đồng cốt, ông tà, ông địa làm cho nhơ nhuốc cái tinh thần đạo
giáo, Bần Ðạo uất ức. Ngày Chí Tôn tình cờ đến vì ham thi văn nên ban sơ Diêu
Trì Cung đến dụ bằng thi văn tuyệt bút làm cho mê mẫn tinh thần.
Hại thay ! nếu chẳng phải
là nhà thi sĩ ắt chưa bị bắt một cách dễ dàng như thế, vì ham văn chương thi phú
nên Ngài rán dạy. Chí Tôn đến ban đầu làm bạn thân yêu sau xưng thiệt danh Ngài
biểu Bần Ðạo phế đời theo Thầy lập Ðạo. Khi ấy Bần Ðạo chưa tín ngưỡng, bởi lẽ
nòi giống nước
Nam còn tín
ngưỡng tạp nhạp lắm, không chưn đứng, không căn bản, nói rõ là không tín ngưỡng
gì hết. Bần Ðạo mới trả lời với Ðức Chí Tôn, ngày nay Bần Ðạo nghĩ lại rất nên
sợ sệt. Nếu không phải gặp đặng Ðấng Ðại Từ Bi thì tội tình biết chừng nào mà kể.
' Thưa Thầy, Thầy biểu
con làm Lão Tử hay Jésus con làm cũng không đặng, Thích Ca con làm cũng không
đặng , con chỉ làm đặng Phạm Công Tắc mà thôi , con lại nghĩ bất tài vô đạo đức
nầy quyết theo Thầy không bỏ nhưng tưởng cũng chẳng ích chi cho Thầy'.
Ðấng ấy trả lời:
Tắc ! thảng Thầy lấy
tánh đức Phạm Công Tắc mà lập giáo con mới nghĩ sao ?
Bần Ðạo liền trả lời :
Nếu đặng vậy ..
Ngài liền nói :
' Thầy đến lập cho nước
Việt
Nam nầy một nền
Quốc Ðạo'
Nghe xong Bần Ðạo từ đấy
hình như phiêu phiêu lên giữa không trung mơ màng như giấc mộng. Ðược nghe nói
cái điều mà mình thèm ước, nên Bần Ðạo không từ chối đặng.
Ôi ! Quốc Ðạo là thế
nào ? Quốc là nước, vậy nòi giống
tín ngưỡng lập Quốc Ðạo, Bần Ðạo theo tới cùng coi lập nó ra thế nào, hình tướng
nào cho biết vì đó mà lần mò theo đuổi đến ngày nay, thấy hiện hữu cái hình
trạng là Ðạo Cao Ðài rồi lại đoán xét coi nó biến hình Quốc Ðạo Việt
Nam ra sao ? Ngài cho một bài thi dám chắc không ai thấu đáo nỗi, người coi
cái gốc thì không thấy ngọn, người coi cái ngọn không thấy gốc, tứ văn thiệt thà
hay cho tới các đảng phái quốc sự ngày nay cũng là lợi dụng.
·Từ
đây nòi giống chẳng chia ba: Tức
nhiên không chia ba Ðạo, chớ không phải chia ba kỳ à.
·Thầy
hiệp các con lại một nhà: Thầy nắm
chủ quyền hiệp Tam Giáo, nếu nói riêng nòi giống hiệp
Nam, Trung, Bắc
thì vô vị lắm.
·Nam,
Bắc cùng rồi ra ngoại quốc :Tức
nhiên nền chơn giáo quốc Ðạo không phải của ta thôi mà lại của toàn nhơn loại là
truyền giáo Nam Bắc thành tướng rồi ra Ngoại Quốc tức là Tôn Giáo toàn cầu vậy.
·Chủ
quyền chơn Ðạo một mình Ta :Tam
Giáo, Ngài vì chủ năm châu tín ngưỡng lại qui nhứt mà thôi. Nắm cả tín ngưỡng
của loài người, chính Chí Tôn là chúa cả càn khôn thế giới, làm chúa nền chánh
giáo tại nước
Nam, vi chủ tinh
thần loài người tức đủ quyền năng lập Quốc Ðạo.
Ngài đến đem đại nghiệp
cho quốc dân nầy, hình thể lựa chọn ai ? Chọn Tạo Ðoan vạn vật tức là Phật Mẫu.
Tinh thần của Chí Tôn,
hình thể của Phật Mẫu.
Trí não của Cha hình hài
của Mẹ, cả thảy đều thấy hễ vô Ðại Ðiện Ðức Ðại Từ Phụ nào chức nầy chức kia,
mão cao áo rộng, còn vô Ðiện Thờ Phật Mẫu thì trắng hết, không ai hơn ai cả. Nếu
hiểu biết, thấy bí pháp Chí Tôn cao kỳ quá lẽ. Chí Tôn nói rằng:
Quốc Ðạo nầy Ngài qui
tụ tinh thần đạo đức trí thức toàn nhơn loại cho đặc biệt có cao có thấp, có
hàng ngũ có phẩm giá, còn về phần xác thịt của loài người, mạng sống trước mặt
Ngài không ai hơn ai, cả thảy sống đồng sống chết đồng chết đặng đem Quốc Ðạo
làm môi giới cả đại đồng đặng tạo tương lai loài người cho có địa vị oai quyền
cao thượng.
Nếu hiểu đặng thì Thánh
Thể cũng vậy, Hội Thánh, Chư Chức Sắc Thiên Phong nam nữ hay toàn thể tín đồ
cũng vậy, lãnh Thiên mạng đảm nhiệm trách vụ thiêng liêng Chí Tôn phú thác
Lập Giáo, tức nhiên phải có phẩm giá, trật tự đẳng cấp. Nếu hiểu thêm ý của
Ngài, khi cổi áo nầy ra khỏi Ðại Ðiện rồi hết thảy đồng là anh em, không ai hơn
ai, không ai thua ai, không khinh không trọng, đầy đủ tình yêu ái trong lòng Mẹ
đem ra mà thôi, nam nữ cũng thế. Ngày giờ nào nhơn loại cả thế gian ở mặt địa
cầu nầy hiểu được lý lẽ chí hướng cao thượng ấy là ngày Ðạo Cao Ðài sẽ ra thiệt
tướng.
( Thuyết Ðạo Q I /
tr.85 )
7.- Đức Hộ Pháp Thuyết Ðêm 15 tháng 3 năm Ất Mùi ( 1955 ).
Ðức Chí Tôn Ðến Và Ðến Ðặng Làm Gì ?
Ðêm nay có lẽ giảng Ðạo hơi dài một chút, Ðại Ðàn thì giờ
không đủ đặng giảng, chớ Tiểu Ðàn ít mệt hơn dầu có nghe nhiều một chút cũng
không sao.
Ðêm nay Bần Ðạo giảng vì
lẽ gì Ðức Chí Tôn đến và đến đặng
làm gì ? Và cái
nền chơn giáo của Ngài là sao ?
Bần Ðạo đã đặng nhiều lời
của mấy em nhứt là trong Bàn trị Sự tức nhiên là hàng Em của Hội Thánh hay Thánh
Thể Út của Ðức Chí Tôn, nghĩa là con cái yêu dấu của Ngài hơn hết đã phàn nàn
thấu tới tai Bần Ðạo.
Thời cuộc biến thiên thế
nào không biết mà cả toàn thể con cái Ðức Chí Tôn dầu nam cũng vậy, nữ cũng vậy
đã bị thiên hạ lợi dụng quá lẽ, lợi dụng về xương máu, lợi dụng về tài sản cho
tới nước lôi dụng tâm đức hiền lương của họ lại còn kêu vói lên, chẳng biết
Thánh Thể của Ðức Chí Tôn kia họ có mở con mắt Thánh đặng họ thấy hay chăng hay
họ đã mù quáng.
Vì lẽ cho nên đêm nay Bần
Ðạo mới giảng ba đề thiết yếu ấy mà cả thảy con cái Ðức Chí Tôn đều hiểu, chẳng
phải ngoài đời kia mà thôi tới trong cửa Thiêng Liêng của Ðạo, các em nam nữ đều
ngó thấy tinh thần của toàn thể nhơn loại đã bị khảo đảo một cách quá lẽ, từ cổ
chí kim tới giờ chưa có cái khủng hoảng tinh thần của nhơn loại trên mặt địa cầu.
Hôm nay nó làm cho toàn
thể thấy hễ nước nào mạnh giàu liệt cường chừng nào thì cái khủng hoảng tinh
thần của họ lại càng quá lẽ, vô độ không thế gì luận được, không thế tả được, họ
sống lại với cá tinh thần hồi hộp sợ hãi, cái quái dị hơn hết là họ càng mạnh
thì Ðức Chí Tôn tức nhiên Ðại Từ Phụ lại cho họ thấy cái mạnh của họ là cái chết
của họ, ngộ nghĩnh là có bấy nhiêu đó ! Ai đời móc cả cái óc não, cả cái khôn
ngoan, cái hay biết ra đặng tìm cái năng lực vô đối tức lànguyên tử lực, rồi còn
tò mò kiếm một cái mạnh hơn nguyên tử lực ấy nữa, mấy thứ bom đương nhiên bây
giờ nó giết hại nhơn mạng coi như con muỗi, con kiến.
Cái mạnh của họ nó trở lại
dọa nạt họ phải sợ nó, ngay đến đỗi như ông Thủ Tướng của nước Anh là ông
Churchill, ông là người hai lần chịu hai trận đại chiến, ông cố chịu hết, ông là
một đại tướng phi thường của nước Anh, nếu ta có thể nói sự công bằng thì từ thử
tới giờ nước Anh chưa có vị Thủ Tướng nào phi phàm như thế đó. Khi nọ ông than,
ông nói :
-
Kể
từ ngày đã xuất hiện bom nguyên tử, tôi thú thật với các Ngài tôi ngủ không yên
giấc.
Ông thường có nói rằng :
ông ăn không ngon, nằm không ngủ, như nước Nam ta mà ông nói ông ngủ không yên
giấc chẳng phải một mình ông Churchill mà thôi, tôi tưởng các nhà bác học, các
nhà chánh trị gia đại tài, cả toàn nhơn loại, toàn vạn quốc giờ phút nầy sống
với sự hồi hộp sợ hãi mãi. Thiên hạ họ nói một cách kiêu ngạo mà kiêu ngạo một
cách khôi hài nghe ngộ nghĩnh làm sao, họ nói cả liệt cường mà sợ bom nguyên tử
bây giờ chẳng khác nào thầy pháp sợ cô hồn . Với ông tướng, họ đã sản xuất nó ra,
họ tạo dựng ra oai quyền của nó họ đối thủ, họ địch thủ, họ sợ nó một cách đáo
để, sợ thiệt tình chớ không phải sợ dối trá hay làm bộ, sợ ngay vậy.
Cái khủng hoảng tinh thần
ấy, nếu như ta đã theo chơn Ðại Từ Phụ từ 30 năm, chúng ta biết tánh đức của
Ngài, của ông Cha Lành vô đối, chưa có ông cha phàm nào của ta mà có tâm đức như
vậy, thương yêu con cái một cách phi thường, một cách lạ lùng mà cái khủng hoảng
tinh thần nhơn loại đương nhiên bây giờ tôi dám chắc nếu Ngài không muốn đến là
cái lẽ gì mà chớ. Chỉ còn cái đau khổ tâm hồn nhơn loại như thế đó buộc Ngài
phải đến mà thôi.
Vì cớ cho nên Ðại Từ Phụ
đến, đến đặng chi? cũng như câu hỏi thứ nhì, Ðại Từ Phụ đến đặng chia khổ cho
con cái của Ngài, nên ban sơ Ðại Từ Phụ đã nói một cách chơn thật và đơn giản :
' Thầy đến Thầy hiệp
lương sanh đặng Thầy làm cơ thể để cứu vớt chúng sanh'.
Tuy nhiên Ðại Từ Phụ đến
để lựa chọn các con hiền lương đạo đức rồi đem vô cửa Thiêng Liêng của Ngài tức
nhiên cửa Ðạo đặng làm cái thi hài hữu hình của Ngài, xác thịt hữu tướng của
Ngài tại thế gian nầy gọi là Thánh Thể hay là Hội Thánh.
Ðại Từ Phụ lập Hội Thánh
ra đặng làm Thánh Thể đặng làm gì?Không có gì khác hơn là Ðại Từ Phụ làm hình
ảnh của Ngài, đặng chia khổ não của con cái mà đầu tiên hết nếu Ngài không có
phương kế chia khổ não ấy thì Ngài đến đặng mà Ngài an ủi, Ngài dỗ lấy cái đau
thảm của con Ngài đã chịu.
Ấy vậy cái chơn giáo của
Ngài, Ngài đem Thánh Thể ra cốt yếu đặng Ngài làm xác thịt của Ngài đặng sang
sớt con cái tức nhiên sang sớt cả cái đau khổ của nhơn loại. Bần Ðạo nhắc lại
một lần nữa, chẳng phải như các giáo phái kia gọi mình là chúa của thiên hạ hay
mình là thầy của thiên hạ.
' Mà Hội Thánh của Ðại
Từ Phụ lập đây cốt yếu để làm hình thể của Ngài đặng làm tôi cho con cái của
Ngài, nhớ điều đó là trọng hệ hơn hết'.
Thì đó chúng ta ngó thấy
sự thảm khổ ấy, lượn sóng đời nó không phải lan tràn ngoài đời kia mà thôi, có
dịp giảng Qua nói : Cái lượn thủy triều của đời nó dâng lên như thể lụt bão kia,
nó tràn ngập hết, chính mình trong cửa đại từ bi của Ðức Chí Tôn đây nó cũng
không từ, nó tràn vô tới cửa đại từ bi đặng nó lôi cuốn cả con cái Ngài trôi
theo nó, chìm đắm theo nó ra cho tới khổ hải.
Mấy em
đã ngó thấy dầu cho cả Thánh Thể hay chúng Qua bất lực không đỡ vớt khổ não của
mấy em toàn hết nhưng mấy em đã thấy thừa rằng :- Chính mình cái khổ não của mấy
em bị lượn sóng đời lôi cuốn, mấy em chìm đắm trong đó mà cả chúng Qua tức nhiên
Thánh Thể của Ðức Chí Tôn phải nhào theo lưng mấy em đặng lặn hụp trong đó cứu
vớt mấy em, những kẻ đã lợi dụng mấy em đó cho mấy em làm hình ảnh của lượn sóng
đời đó vậy, mấy em muốn tránh chăng, chúng Qua cũng muốn tránh lắm vậy, mà tránh
đặng thì có chi may mắn hạnh phúc hơn, cái nầy tránh không đặng, ta phải chịu
vậy, nếu tránh đặng thì mấy em đã tránh, chúng Qua khỏi lặn hụp trong đó, cái
nầy mấy em tránh không đặng. Chính mình mấy em bị lôi cuốn toàn thể hết, rồi
biểu Thánh Thể của Ngài tức nhiên là Hội Thánh không bị khổ não với mấy em sao
đặng. Cả cái khổ não trong đó nó có trách nhiệm của mấy em tự đào tạo, mấy em cố
gắng gượng đi, đừng cho ngọn thủy triều lôi cuốn mấy em thì chính mình chúng Qua
cũng có thể tránh khỏi vì bởi thấy mấy em chìm đắm trong đó chúng Qua mới lội
lặn theo, nếu mấy em không chìm đắm ai biểu mấy Qua lội lặn theo mấy em cho được,
quyền nào mà biểu đặng.
Ngày hôm nay mấy em than
thở với Hội Thánh không ngó thấy, thấy lắm chớ ! Thấy rõ ràng hơn mấy em lắm,
thấy mà không biết làm sao cứu được mà chớ.
Ấy vậy ta có một tinh thần,
một phương pháp duy nhất của Ðức Chí Tôn đã để trong mình ta, nó là bộ thiết
giáp đang bao phủ lấy ta, ta mang bộ thiết giáp ấy vô, mấy em cố gắng mỗi em đều
sắm bộ thiết giáp ấy tức nhiên là Ðạo Ðức của mấy em đó vậy.
Nếu đạo đức của mấy em,
đức tin của mấy em đã mạnh, đạo đức của mấy em được kiên cố, Qua dám chắc mấy em
sẽ thắng mà mấy em giúp chúng Qua thắng luôn đó, mấy em chiến đấu đi, lấy đạo
đức đặng chiến đấu cả mưu chước quỉ quyền đó đi thì chúng ta sẽ tạo hạnh phúc
chung cho nhau. Qua thấy có một điều lượn sóng đời lôi cuốn mấy em, mấy em không
cần ngó lại đặng mấy em tự nhủ lấy mình, yêu ái nhau kia, mấy em cứ giựt giành
từ món ăn đến chỗ ở, mấy em cứ giựt giành từ mảnh quyền, mảnh thế, cái hổ nhục
trong cửa Ðạo nầy không có chi khác hơn là làm cho Qua hổ nhục hơn cái đó. Mấy
em chưa biết nhượng với nhau món ăn chỗ ở, mấy em còn giành giựt với nhau phương
thế sống, chưa biết nhịn nhau đặng bảo vệ cho nhau thì cái tình trạng đó nó trả
với cái giá đó cũng vừa.
( Thuyết Ðạo QVI / tr
272 )
8.- Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh
.ngày rằm tháng 9 năm Ðinh Hợi ( 1947 )
Ðức Chí Tôn Hứa Với Loài Người
Hôm nay chúng ta làm lễ buổi trưa, giờ ngọ rảnh
thì giờ giảng về triết lý của Ðạo, mỗi hành tàng của chúng ta nhập vào Thánh Thể
của Ðức Chí Tôn. Sự tìm hiểu hầu chúng ta đi đến mục đích và phải biết cho chắc
rồi mới vững bước không bợ ngợ thất tâm, vì biết sự chơn thật
Chí Tôn hứa với
loài người Ngài sẽ đến giao nền chơn
Ðạo dạy
dỗ với sự chơn thật cho con cái của Ngài,
dựa theo chơn lý dùng lý trí đặng tiềm tàng hiểu biết tận tường chơn lý ấy.
Hôm thứ sáu tuần rồi, Bần
Ðạo đặng nghe trong máy truyền thanh, Liên Hiệp Quốc đã hội hiệp nhau trù hoạch
phương châm lập nền chánh trị hoàn cầu, chẳng những thống nhứt cả quốc gia làm
một mà còn qui tụ nòi giống loài người làm một. Luận thuyết ấy có đủ lời lẽ rất
nên hiển nhiên để lập một nền chánh trị có hiến pháp có chánh giới, có quân bị
đủ như nền chánh trị quốc gia kia vậy. Vị đề xướng ấy luận rằng :- Cả loài người
còn mờ hồ, nói không thể nào đạt đến đặng. Nhưng họ phải nghĩ lại như buổi trước
kia, nếu nói người ta lấy nước có thể vận hành cả địa cầu thay đổi, ta không
tin, bây giờ đã thấy có chiến hạm chở nổi 80.000 tấn chạy cùng khắp trên mặt
biển.
Người ta không tin có điển
khí và hiện giờ đã có điển khí ấy, nó chiếu sáng khắp cùng trên mặt địa cầu.
Trước kia nói vô tuyến điện và loài người bay và nghe thấy được dọ dẫm trên
không trung, thiên hạ không tin thì ngày nay nó đã hiện tướng mà loài người đã
đạt đến, Bần Ðạo tin chắc chắn rằng : Họ sẽ thành tựu mà lời hứa của Chí Tôn sẽ
hẳn đúng.
Chí Tôn đến đặng hiệp con
cái lại một nhà của Ngài, trong Thánh Ngôn Ngài còn quả quyết đó ! Ngài đến tạo
ra Tân Thế Giới làm cho nhơn loại đại đồng. Nếu sự tiềm tàng sắp đặt không đặng
kết liễu thì Chí Tôn sẽ thất hứa với con cái của Ngài mà chớ ! Bần Ðạo dám chắc
rằng : Ngài không bao giờ thất hứa vì đã được 99 điều rồi đã thật hành vẹn hứa,
không lẽ còn một điều nữa mà Ngài làm không đặng.
Bần Ðạo tiềm tàng kiếm luật tương đối hữu vi đương nhiên của
toàn thiên hạ và cả chúng sanh trên mặt địa cầu nầy. Luật tương đối ấy là gì ?
Có hai luật : Hữu tướng ( Loi de relativité physique ) và Vô tướng ( Loi de
relativité spirituelle ) tương đối khắp cả càn khôn vũ trụ nầy. Do luật thiên
nhiên ấy tạo thành càn khôn, xã hội nhơn quần ; Dầu cho xã hội, cá nhân nào cũng
phải chịu dưới luật tương đối ấy, dầu cả nhơn sanh hay chúng ta cũng vậy, đều
chịu ảnh hưởng của thất tình. Hình ảnh thật hiện con thất đầu xà mà ta thấy là
hình ảnh của người đó vậy, bảy mối tâm lý ấy tạo nên hình tướng loài người là do
bảy mối tình : Hễ có hỉ mới có nộ, có ai mới có lạc, có ái mới có oá, duy có cái
dục đứng chánh quyền quyết định mà thôi, mà dục có thể dục cho ố, cho nộ, cho ái
cho ai, cho lạc được. Nó có lập trường đặc sắc đủ quyền điếu khiển. Ấy là hình
tướng thiên nhiên của Tạo Ðoan, nên Chí Tôn nói có Âm ắt có Dương, có nóng ắt có
lạnh. Nếu có Âm mà thiếu Dương là mặt trời, cả nhơn loại trên mặt địa cầu nầy
chưa chắc gì mà còn sống. Nếu có mặt Trời mà không có mặt Trăng là không Âm thì
cả vạn vật va loài người không còn, nghĩa là nếu không có Âm Dương thì không có
Càn Khôn Vũ Trụ.
Luật tương đối tạo càn
khôn thế giới dầu hữu tướng hay vô hình cũng vậy, có nên ắt có hư, có đặng ắt có
thất, có thắng ắt có bại, có mạnh yếu tất nhiên có hiền dữ, lẽ tự nhiên luật
tương đối phải vậy, đới vẫn hung tàn bạo ngược vô Ðạo đặng chi ? Ðặng sản xuất
luật tương đối tức nhiên là hữu Ðạo, phải có luật tương đối đặng nó trở lại
thiên lương nhơn đức, Chí Tôn để cho loài người một địa điểm dữ tợn không biết
Trời, không biết đất, sắp đặt có hung ác, có hiền lành thì cái lành ấy Chí Tôn
giao cho ai ? Bởi luật ấy rất công bằng, tội phải trả, hiền thì đặng hưởng,
quyền thiêng liêng vô hình nắm vận mạng cả loài người và càn khôn thế giới, vốn
một mặt luật, chẳng vậy thì chúng ta chỉ làm lành mà chi ? Ðạo khổ thảm không
hưởng chi hết, còn ác thì nó sang trọng vinh hiển, thì cái sống nầy không có
luật công bình chi cả. Vì cớ mà nhà triế lý bác sĩ Albert Eister nói : luật
tương đối có quyền năng định vận mạng toàn cầu xã hội. Ngài chỉ nói đến luật hữu
vi của nó, còn vô hình Ngài không luận được.
Nếu có hữu tướng và hiện
hữu thì cũng do nơi một quyền luật nào mới đưọc. Hung ác lập nên bá chủ hoàn cầu
nầy là vì đời không có cái tương đối ấy nên quyền năng lành trừ diệt nó không
đặng, thành thử nó cứ làm dữ mãi. Cả thiên hạ đều dữ, dữ nên sống nhưng cái dữ
ấy có quyền hạn định phải tiêu diệt. Cả toàn cầu đương nhiên của hai khối, nửa
hiền nửa dữ nên phải lấy hiền sửa dữ kia. Chí Tôn cốt yếu nắm quyền ấy để sửa
đời, nguyên do Ngài muốn nói đến đặng tạo Tân Thế Giới là vậy. Ngài đã hứa và
Ngài sẽ trọn hứa cùng các con cái của Ngài.
( Thuyết Ðạo QI / tr 81
)
9.- Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh
ngày 15 tháng 7 năm Kỷ Sửu (1949 )
Ðức Thượng Ðế Ðến Cùng Con Cái Người Ðời Ðời
Ðêm nay
Bần Ðạo lấy làm vui thấy kỳ đàn nầy được đông đảo, ít ra phải sốt sắng như vầy,
chớ nếu ba kỳ lễ ma ai cũng siêng năng thì Bần Ðạo sẽ khởi giảng Bí Pháp, kỳ nầy
mới có hai còn giảng một kỳ thứ ba.
Hôm nay Bần Ðạo giảng vấn
đề trọng yếu với thời buổi nầy cốt ý để con cái Ðức Chí Tôn biết lập trường của
mình đối với cơ thể đời, đương nhiên trong giờ phút khó khăn nầy là
Ðạo Cao Ðài đối với Quốc Tế tức đối với Vạn
Quốc.
Vả chăng con cái Ðức Chí
Tôn, nam nữ nhỏ lớn chán hiểu rằng Ðạo Cao Ðài không những một tôn giáo mà thôi,
nó là tôn giáo trên các tôn giáo, không phải Ðạo mà thôi mà là Ðạo Cao Ðài,
tiếng Ðại Ðạo không phải chúng ta muốn mà đặng, chính Ðức Chí Tôn muốn mới đặng.
Từ trước đến giờ toàn nhơn
sanh không biết Ðại Ðạo là gì ? Ngài để trong tay chúng sanh đặng mấy ngàn năm
rồi, ngày nay Ngài đến, con cái Ðức Chí Tôn đều biết rằng nền Ðại Ðạo nầy chính
tay Ðức Chí Tôn sáng lập, chính Hộ Pháp giáng trần cầm quyền Bí Pháp. Bần Ðạo
nhớ một nền tôn giáo như Ðạo Thiên Chúa khi Ðức Jesus Christ ban quyền cho ông
Thánh Pierre; nói trước một câu :- đã lập quyền cho Thiên Chúa Giáo khoảng 2.000
năm, không có quyền nào đánh đổ cho nao núng.
Ðức Chúa Jesus hỏi các môn
đệ vậy chớ Saintjean Baptiste là ai ?
Các môn đệ trả lời là :Ông
Thánh tiên tri.
Ðức Chúa hỏi Ta là ai ?
Các môn đệ đều nói :
·' Chúa là ông Thánh tiên
tri như Ông Saintjean'.
Chỉ có Ông Thánh Pierre
nói :
·' Thiên hạ nói chi thì
nói, Ta đây quả quyết Chúa là Ðấng Chúa Cứu Thế, là Chí Tôn giáng sanh vậy'.
Ðức Chúa Jesus
dạy các môn đệ Ngài trước mặt ông Pierre : ' Phần điều ấy không phải xác thịt
nầy nói, của chính Nguơn Linh nầy nói. Tên Pierre nghĩa là đá, trên cục đá nầy
Ta tạo Ðền Thờ của ta, cửa địa ngục kia không qua đặng'.
Ấy vậy Ðức Chúa Jesus đã
đưa cho Ông Thánh Pierre mà đến giờ phút nầy chưa có quyền nào làm cho nao núng,
vẫn còn tồn tại mãi.
Ðạo Cao Ðài ngày nay do
Ðức Chí Tôn đến, Ngài nói Ta đến ở cùng các người, Ta sống cùng các người ; Ta
đem Chơn Pháp đến cho các người đặng giải thoát, Ta sẽ tận độ chúng sanh, cứu
vớt chúng sanh một lần nữa. Ta quyết định ở với các con cái Ta đời đời chẳng
cùng đến thất ức niên, Ngài ở với con cái của Ngài nên Ngài mới đến mà thôi.
Các lương sanh tức là các
chơn hồn hữu căn hữu kiếp đã tiền căn ở nơi Ngài mà ra, nơi thân hình Thiêng
Liêng vô tận của Ngài mà đến ; gồm lại làm Thánh Thể của Ngài tức là Hội Thánh
ngày nay vậy. Ngài hứa ở với con cái Ngài đời đời kiếp kiếp. Thử hỏi câu ấy của
Ðức Chí Tôn đối với nền Tôn Giáo nầy, có thể sánh quyền hành Ðức Chúa Jesus
Christ ban cho ông Thánh buổi nọ với Ngài đến ban cho ta không ; ta cần coi
trọng khinh thể nào, thì biết nền Ðạo Cao Ðài thực hiện Trời Người hiệp một,
đồng trị mới có cơ quan giải thoát chúng sanh đặng. Ðạo Cao Ðài là trên hết các
tôn giáo thì phải thế nào : Thánh Thể Chí Tôn phải thật hiện là ông Trời tại thế
gian nầy.
Làm Ông Trời không phải dễ
làm, có làm Ông Trời đặng mới có phương dìu dắt toàn cả con cái Ðức Chí Tôn đến
Ðại Ðồng Thế Giái đặng thiên hạ mơ ước, thiên hạ đã ngưỡng vọng, thiên hạ đã tin
cậy. Giờ phút nầy đã thấy vạn quốc nhứt là Âu Châu, muốn đi tìm tới con đường
giải thoát, con đường ấy tranh đấu tàn hại. Giặc giã chiến tranh nguyên do thế
nào ?
Nguyên do tại tinh thần
nhơn sanh ngày nay bất nhứt thất lạc, tức nhiên tinh thần hết vi chủ rồi. Giờ
nầy nhơn loại khắp hoàn cầu tự nạp mình vào vòng nô lệ cho xác thân mà nó tham
muốn tàn ác ; với xác thịt ta không thể làm thỏa mãn đặng. Họ sợ lắm, họ sợ cái
xác thịt họ biết tinh thần, biết quyền hành của Ðạo vi chủ họ. Biết giờ nầy xác
thịt duy chủ sẽ dắt họ xô đẩy đến cảnh tự diệt, trước mắt họ sợ lắm. Mà hại thay
! Họ sợ giặc rồi, bí quyết của họ là tăng cường, tức là làm cho tột bực cường
liệt ; họ dùng binh khí vô cùng tàn ác, tưởng bảo vệ hòa bình ai ngờ trái ngược
lại, ta không thế gì lấy khôn ngoan tưởng tượng được. Sợ giặc lại muốn giặc, sợ
chết họ lại tầm phương chết. Lấy phương pháp chết mà tìm sống, tìm sao đặng !
Tại sao ? Giờ phút nầy đại chiến thứ ba xảy tới là do mất tín nhiệm với nhau mà
có giặc thất tín. Nhơn loại đã thất tín với nhau nhiều rồi, vô đạo đức nhiều rồi
nên có phương pháp chơn đạo, có tâm tình chơn chất, chính nơi cửa Ðạo có phương
pháp giải thoát dễ dàng.
Hại thay ! Họ lẩn quẩn
không ngó ra bởi vạn quốc không ai tin ai cả, ta thấy nơi gia đình từ lời nói
của con tới lời nói của cha mẹ làm họ không tín nhiệm nhau, hống chi là toàn cầu.
Một gia đình mà không chuẩn thằng, không có Ðạo giáo kềm giữ, gia pháp cho công
chánh, yêu ái ; gia đình còn loạn lạc thay huống chi là toàn cầu. Trong giờ nầy
xã hội tạo nhiều lẽ bất công, đối với nhơn loại vì muôn ngàn thế kỷ tạo sự bất
công càng chồng chất, nhơn tâm bất nhứt, lẽ bất công càng ngày càng thêm không
thấy giảm. Biểu sao không phát ra phản động lực để phản đối sự bất công của xã
hội, nên mới có tấn tuồng thống khổ tương tàn tương sát. Chủng tộc khác với nhau
tương tàn đã đành, đến cùng chung chủng tộc còn sát hại nhau vì cớ có cơ quan tự
diệt.
Ngày giờ nào Ðạo
Cao Ðài đủ quyền năng tinh thần đem công chánh và yêu ái làm thuốc trị bịnh,
bịnh ấy tưởng đã bất trị ; ngày ấy mới hòa bình thiên hạ và Ðại Ðồng Thế Giới.
Ta tự hỏi Ðạo Cao Ðài làm đặng chớ ? Hiện giờ các nước nào cũng tìm giữ linh hồn
các bậc tài tình thượng lưu trí thức thông minh, thấy nguy hiểm tưởng tượng lại
tìm phương giải ách, họ đang tìm như thầy bói mò. Cách tìm phương giải thoát
chúng sanh, giờ phút nầy Bần Ðạo lấy làm hân hạnh thấy Ðạo Cao Ðài đưa ra cho họ
thấy ; tuy vẫn ước mơ, mắt họ nhìn thấy tượng hình cứu khổ giải thoát của nó,
thiên hạ đã thấy. Bần Ðạo chắc con đường đi đến sẽ cứu thiên hạ và giải thoát có
ngày quyết dọn cho họ đi đến.
Duy có điều trọng yếu
là Thánh Thể của Ðức Chí Tôn phải làm sao cho đáng Ông Trời tại thế nầy mới được
.
( Thuyết Ðạo Q III / tr
39 )
10.- Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh
đêm mồng 1 tháng 2năm Mậu Tý ( 1948 )
Liên Quan Con Cái Chí Tôn Với Ngài
Bần Ðạo hứa sẽ tiếp tục giảng về cái Ngai của Hộ Pháp và phận
sự của Hộ Pháp phải làm gì, nhưng Bần Ðạo tưởng cả thảy chưa cần biết, yếu trọng
hơn hết là vấn đề
liên quan của con
cái Chí Tôn với Ngài.
Bần Ðạo thấy cả con cái
của Ngài, nghe tiếng gọi của Ngài mà đến là vì yêu ái Ngài, tâm linh biết cảm
ứng biết nhìn nhận Ðấng tạo sanh linh quang là Cha. Cha kêu con đã là sự thương
yêu rồi, nên sự thương yêu của toàn thể tín đồ nam nữ cũng vậy đối với Chí Tôn
vô hạn ; Bần Ðạo chán biết và xin thú thật rằng :
Ngày nào về cõi hư linh,
nếu vô tòa phán xét Bát Quái Ðài thì Bần Ðạo quả quyết làm chứng rằng tình
thương của nhơn sanh đối với Chí Tôn rất nồng nàn.
Nhưng có điều khuyết điểm
nầy :
Chớ chi con cái của Ngài
đem tình ái ấy để cả thảy thương lẫn nhau, dùng tình thương đã đem hiến cho Chí
Tôn có thể hiến chung cho nhau đặng cùng hưởng tại mặt thế nầy. Trái lại : không
!
Ðiều khuyết điểm ấy quá lẽ
buộc Bần Ðạo phải minh triết cho cả thảy được rõ biết. Ước mong con cái của Chí
Tôn biết thương yêu nhau nồng nàn hơn là thương Ngài nữa mới đặng.
Cả thảy đừng tưởng rằng :
mình bước chân vào cửa Ðạo là một sự tình cờ đa. Bần Ðạo quả quyết rằng : không
phải là một sự tình cờ và nếu Bần Ðạo chứng chắc rằng toàn con cái của Ngài đều
ở trong lòng của Ngài, sanh ra đã có một tình yêu đối cùng nhau, từ trong vật
loại dĩ chí nhơn thân chúng ta đã có liên quan mật thiết nồng nàn, khối tình ái
vô biên vô hạn, cả thảy nên biết điều ấy. Bần Ðạo xin nói thật, ngày giờ nầy cho
các chơn linh đến mặt thế đã từng chung chịu khổ não cùng nhau, cả muôn kiếp
sanh mới gặp gỡ nhau trong lòng của Ðức Chí Tôn đó chớ.
Trong
24 chuyến thuyền Bát Nhã đem chơn linh đến mặt địa cầu, mấy bạn đã ngồi trong ấy,
ngày nay Ðức Chí Tôn đã đến, đến để làm tròn một lời hứa của Ngài. Còn chúng ta
đã hứa với Ngài những gì ? Hứa :
' Các con vì Thầy đầu
kiếp đặng tạo tinh thần vật loại độ cả hóa nhân và nguyên nhân qui hồi cựu vị.
Các con vì thương Thầy tạo hình ảnh của Ðạo .'
Ngày nay là ngày giờ
chót Thầy đến với mục đích và sở vọng của Thầy là hội hiệp các con lại làm một
cùng Thầy.
Ôi ! Nếu các bạn đã biết
từng chung chịu đau khổ cùng nhau cả vạn kiếp sanh. Nơi đây có kẻ đã làm cha,
làm ông, làm chị, làm mẹ chung lẫn trong các kiếp tái sanh nơi mặt địa cầu nầy
để tạo yêu thương trong toàn nhơn loại. Các bạn có biết điều ấy đâu, duy có thấy
gần mà chẳng thấy xa, đương nhiên cùng máu thịt thì thương nhau biết đâu trong
đám nầy có kẻ đã làm cha, mẹ, ông bà ta mà ta không thấy, không biết. Tình cảm
của chúng ta hễ khuất mắt rồi thì nhẹ giá trị quá lẽ.
Bần Ðạo là Hộ Pháp, nếu
Bần Ðạo nói điều chi mong đặng gạt gẫm nhơn sanh, ngày kia về Ngọc Hư Cung Bần
Ðạo chịu trách cứ đó.
Ôi ! Kiếp sanh tại thế
mang xác thịt, hỏi sống được mấy lát ? Nội một giấc thức, giấc ngủ là thấy sự
chết sống của kiếp con người, mang thi hài bóng dáng nầy là giả. Cảnh thiệt
không phải ở đây mà cảnh thiệt ở nơi chỗ khác kia sao không tìm cảnh thiệt là
cảnh tồn tại, lại chạy theo bóng ?
Ước ao cả thảy biết điều
trọng hệ bí mật đó mà thương yêu lẫn nhau, thương lún thương càn đi, rồi ngày
kia coi có lầm chăng ? Bần Ðạo quả quyết, ấn Hộ Pháp Bần Ðạo nắm trong tay, nói
chẳng hề sai chạy. Bần Ðạo mong ước cả thảy con cái của Chí Tôn đừng tưởng mang
thi hài nầy mà nam nữ phân biệt đa nghe, biết đâu trong đám nữ nầy có kẻ đã làm
cha, làm anh của người nào đó. Giả cuộc đừng coi trọng hệ, cả thảy nên hiểu và
từ đây noi theo lẽ thiệt, đừng mơ sự giả đó là điều mơ vọng ước ao của Bần Ðạo
hơn hết.
( Thuyết Ðạo QII/ tr 23
)
11.- Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðại Ðồng Xã
Mùng 5 tháng 5 năm Canh Dần ( 1950 )
(ÐÁP TỪ LỄ CHÚC THỌ ÐHP TẠI ÐẠI ÐỒNG XÃ)
Hồng Ân Của Ðức Chí Tôn Và Quyền Thương Yêu Vô Tận Của Ngài
Trước
khi mở lời đặng cám ơn cả toàn thể con cái Ðức Chí Tôn nam nữ lưỡng phái và
Thánh Thể của Ngài tức nhiên Hội Thánh, Bần Ðạo xin nghiêng mình chào các nước
lân bang đã có tình thân hữu cho các vị lãnh sự Sứ Thần đến dự cuộc lễ nầy, Bần
Ðạo xin để lời cảm tạ thâm tình ấy.
Thưa cùng Hội Thánh, mấy
em nam nữ lưỡng phái nhứt là đám thanh niên đồng ấu ; những lời của Bần Ðạo nói
ra đây cốt yếu để vào óc các em hơn hết. Sáu mươi mốt tuổi tưởng như các người
mà đặng hưởng hạnh phúc vô biên ấy ; Bần Ðạo tưởng có lẽ Bần Ðạo đây cũng đứng
một trong các người ấy.
Hơn nữa là hai mươi bốn
năm qua Bần Ðạo không hề tưởng tượng được một cái
hồng ân vô đối của Ðức Chí Tôn
đã chan rưới cho giống nòi Việt Thường. Nay giữa hồi nhơn tâm điên đảo, quyền
hành tinh thần đạo đức điêu linh, tâm hồn loài người thống khổ vì thiếu phương
an ủi, ta đã ngó thấy nhiều lẽ bất công của xã hội diễn ra trước mắt, nhiều tấn
tuồng đau thảm không thể tả ra bằng ngôn ngữ đặng ! Bần Ðạo chỉ nói rằng trong
thời buổi hổn độn cả nhơn luân của nhơn loại bị sập đổ ; Ðức Chí Tôn đến, Ngài
đến với một phương pháp đơn giản tạo nền Chơn Giáo của Ngài. Bần Ðạo nhớ lại
buổi Ngài mới đến, Ngài xin với mấy vị Tông Ðồ ba món báu gọi là Tam Bửu.
1-Là xác thịt.
2-Là trí não.
3-Là linh hồn hay phách
của mọi người hiến dâng cho Ngài, đặng Ngài làm cơ quan cứu thế độ đời.
Hồi buổi nọ chúng ta chưa
hiểu nghĩa lý là gì ? Biết bao nhiêu kẻ, biết bao tín đồ đã để dấu hỏi Ðức Chí
Tôn đến xin ba món báu đặng tạo quyền gì kia chớ ?
Thưa cùng toàn thể con cái
của Ðức Chí Tôn, Ngài lấy trong một số ít của Thánh Ðức Ngài tạo cho thành tướng
một khối thương yêu vô tận. Có một điều làm cho chúng ta ngạc nhiên hơn hết là
từ thử đến giờ nhơn sanh đã hiểu quyền năng vô đối của quyền lực thương yêu,
nhưng họ chưa hiểu biết thống nhứt cả khối thương yêu ấy đặng làm phương cứu thế
độ đời, hay là làm phương châm tạo hạnh phúc cho kiếp sanh của họ. Trái ngược
lại họ chỉ thống hiệp tinh thần thù hận, oán ghét làm cho mặt địa cầu nầy biết
mấy phen đẫm máu, nhơn loại tương tàn tương sát với nhau là vì họ bội tín của họ,
biết thù hận hơn là thống hiệp thương yêu.
Bần Ðạo ngày nay
đứng đây xin thú thật rằng : Mấy em toàn thể con cái Ðức Chí Tôn đừng có tưởng
rằng tới ngày nay Qua mới hưởng được cái hạnh phúc của mấy em đã trải ra trước
mắt đây, mà Bần Ðạo hưởng hạnh phúc trước ngày Ðức Chí Tôn hiệp mấy em lại làm
Thánh Thể của Ngài, trong khối yêu thương vô tận của Ngài tạo dựng nên một đại
gia đình Thiêng Liêng mà từ thử đến giờ mặt địa cầu nầy chưa có.
Mấy em đã ngó thấy có bạn,
có cha, có anh có em, có thân bằng cố hữu, có chủng tộc, thiên hạ dưới thế gian
nầy chưa hề tưởng tượng giá trị nó được. Gia tộc hiện hữu đã có nó, mất còn tại
đây. Còn gia tộc Thiêng Liêng trong đại gia đình mấy em nó vẫn trường tồn mãi
mãi bất tiêu bất diệt, mấy em suy nghĩ điều ấy, kẻ nào hưởng giá trị ấy mới có
hiểu cái mùi vị cao siêu của nó ; cái ơn ban thưởng của Ðức Chí Tôn nó còn giá
trị và quí trọng hơn nữa.
Mấy em là Qua, Qua là mấy
em, nam nữ cũng vậy ; cả thảy mặt địa cầu nầy giờ nào nhơn loại biết hiệp với
nhau làm cho thành tựu cái gia tộc tại mặt thế nầy là đại gia đình Thiêng Liêng
đó vậy. Giờ ấy cần yếu cho nhơn loại phải có và hiện tượng cho thành tựu mới
đặng. Nếu không làm thiệt hiện ra đặng thì cái hòa bình hạnh phúc trong đại đồng
thế giới chẳng hề khi nào kết liễu đặng.
Cây cờ cứu thế Ðức Chí
Tôn, nó đã hiện tượng một cái quyền Thiêng Liêng vĩ đại giờ phút nầy và còn tới
nữa, thật quyền năng vô đối của nó là quyền năng thương yêu vô tận của mình đó
vậy.
Ngày giờ nào toàn thể nhơn
loại biết thương yêu với nhau như lời Ðức Chí Tôn đã dạy thì giờ ấy là hạnh phúc
cho nhơn loại đã đoạt đặng. Chúng ta đã ngó thấy những điều Ðức Chí Tôn đến nói
không phải là mới vì trước kia có hai Ðấng đã làm :
Ðấng thứ Nhứt :
Là Ðấng mỗi bữa mang Bình Bát Vu
đi hành khất xin ăn, đem về Cấp Cô Ðộc Viên, nuôi những kẻ đói khổ là
Ðức Phật Thích Ca
đó vậy.
Ðấng thứ Nhì :
Là Ðấng bẻ từ miếng bánh mì, chia từ miếng cá, cho đến mảnh áo
Tam Tinh
của Ngài cũng lột cho kẻ rách, Ðấng
ấy là Jésus Christ.
Bần Ðạo nói quả quyết hai
vị Giáo Chủ đã làm nên nền tảng tinh thần đạo đức cõi Á Ðông và Âu Châu là hai
nền Phật Giáo và Công Giáo. Nếu đã được thi thố như thế ấy, lưu lại cho đời một
khối vĩ đại là do năng lực yêu thương của Ðấng ấy. Ấy vậy không chi mới mẻ hết.
Cây cờ cứu khổ của Ðạo Cao
Ðài là thương yêu mà thôi, sau nữa là quyền công chánh. Nếu thi hành hai điều ấy
được thì mới đem hòa bình thực hiện nơi mặt địa cầu nầy được.
Bần Ðạo xin để lời cám ơn
toàn thể Hội Thánh nam nữ cùng các con đồng ấu đã làm vẻ vang kiếp sanh của Bần
Ðạo, làm cho Bần Ðạo hưởng được mùi vị thâm thúy về yêu thương của toàn thể con
cái Ðức Chí Tôn đó vậy.
( Thuyết Ðạo QIII / tr
90 )
12.- Đức Hộ Pháp Thuyết Đạo Tại Ðền Thánh
Ðêm 15 tháng 4 năm Quí Tỵ (1953)
Ðại Nghiệp Thiêng Liêng Của Ðạo
Ðêm nay Bần Ðạo
giảng hơi lâu một chút, cả toàn thể con cái Ðức Chí Tôn có hơi mệt một chút, dầu
có mỏi cũng đừng phiền vì lâu lâu mới có một lần giảng Ðạo.
Bần Ðạo đêm nay giảng Ðạo
có chơn truyền bí yếu trong đó cả con cái Ðức Chí Tôn nên để ý cho lắm, nghe và
nhớ những ai đã để tâm tìm Ðạo họ sẽ để một dấu hỏi ? Họ nói lẽ gì ? Cái lý do
gì mà Ðức Chí Tôn đến lập giáo ?
Ðêm nay Bần Ðạo giảng về
cái Ðại Nghiệp thiêng Liêng của Ðạo
đối với con cái khổ não của Ngài. Họ đã để dấu hỏi ? Ðức Chí Tôn đến đặng chi ?
Ðặng làm gì ? Khi mà các vị Giáo Chủ đã đến lập các nền Tôn Giáo rồi, thử hỏi
trong cái phương diện cũ kỷ của các vị Giáo Chủ thế nào ? Ðể dấu hỏi chúng ta
tìm hiểu.
Phải chăng Ngài đến đặng
Ngài chia khổ não cùng con cái của Ngài. Phải chăng Ngài đến cùng chúng ta với
sự Từ Bi Bác ái của Ngài, đặng Ngài cứu khổ cho toàn con cái của Ngài. Phải
chăng ngoài ra mục đích ấy thì chúng ta không thể lấy lý do gì mà giải nghĩa cho
hết được.
Ngộ nghĩnh thay ! Ngài đến
lập giáo mà Ngài không có giáng trần, Ngài không có xác thịt, trái lại Ngài chia
khổ não cùng con cái của Ngài bằng một cái quyền năng thiêng liêng vô đối đó vậy.
Ngài có đủ phương thế làm một cách ngộ nghĩnh là Ngài dùng quyền năng Thiêng
Liêng kia Ngài đã tạo thành nền Tôn Giáo Cao Ðài hôm nay chẳng phải là điều dễ.
Bần Ðạo nói : Ngài đến
đặng Ngài tạo đại nghiệp cho chúng ta thì chúng ta mới có phương thế quan sát
tận tường được. Ngài đến đặng Ngài trụ cả lương sanh lại, Ngài lấy xác phàm của
họ đặng làm Thánh Thể của Ngài là Hội Thánh, Thánh Thể của Ngài cốt yếu là thay
thế hình ảnh hữu hình của Ngài, hình ảnh phàm tục của Ngài với bằng cớ hiển
nhiên trước mắt là Ngài dùng quyền năng vô đối để chia khổ cùng con cái của Ngài,
sự thật là đó vậy, khéo léo hay chăng là trong các lương sanh của Ngài thống hợp
lại làm Thánh Thể của Ngài. Ngài chỉ cho họ cái quyền trước hết là quyền làm
Thầy để giáo hóa chúng sanh, nếu đáng phận làm Thầy ấy thì mới vào hàng phẩm làm
cha, làm anh cả con cái của Ngài.
Bằng cớ hiển nhiên là trong Thánh Thể của Ngài từ Giáo Hữu,
Giáo Sư, Phối Sư, Ðầu Sư, Chưởng Pháp rồi lên tới Giáo Tông mới được quyền kêu
Anh Cả mà thôi.
Ngài lấy cái quyền Anh Cả
đặng chi ? Có phải quyền huynh thế ngôn chăng ? Quả nhiên vậy. Tỷ thí như một
ông cha trong con cái của Ngài muốn cho có mực thước chuẩn thằng để thay thế
Ngài thì Ngài phải lựa chọn ai trước hết, có lẽ Ngài lựa người con trưởng nam,
tức nhiên người anh cả có đủ quyền giáo hóa đàn em đi cho có mực thước, lẽ tự
nhiên đó vậy. Làm cha ấy đặng chi ? Phải chăng làm cha ấy đặng điều đình trong
gia đình, nuôi nấng đàn em của họ, bằng cớ hiển nhiên vẫn vậy.
Nếu ông cha đã chọn người
con trưởng nam thay thế quyền cha để nuôi nấng, dạy dỗ, dìu dắt đàn em thì tức
nhiên người ấy phải đủ đầy đức hạnh thì ông cha mới giao trọng trách ấy. Một
điều trọng yếu hơn hết la làm sao cho cả con cái của Ngài không có chịu nghèo
đói, khổ não, truân chuyên, thúc phược nô lệ của đời như trước kia thì mới đáng
người anh cả đó vậy.
Ðức Chí Tôn đến lập giáo
Ngài có nói :
Thầy đến đặng Thầy chia
khổ não cùng con cái của Thầy. Thầy lập Hội Thánh là cốt yếu làm cho nên hình,
nên tướng cho nó biến ra thành Ðại Nghiệp Thiêng Liêng của Ðạo.
Hôm nay chúng ta có thể
nói rằng : Cái quyền năng Ðại Nghiệp Thiêng Liêng của Ðạo nó sẽ giàu có mà chớ,
giàu của cải ấy để làm gì ? Chúng ta thấy trước mắt các nền Tôn Giáo từ trước
giàu có sang trọng của họ biết bao nhiêu mà họ đã chia khổ cùng con cái của Ngài
chưa ? Chưa có chia. Nếu có chăng là quyền Thiêng Liêng của Ðức Chí Tôn tức
nhiên là ông Trời mà thôi.
Phải chăng cả nhơn sanh
thống khổ chừng nào thì họ cứ ngước mặt lên kêu Trời, còn than thì chẳng biết
than với ai, chỉ có than với Trời mà thôi. Biết bao nhiêu tâm hồn thống khổ đã
kêu Ngài biết mầy lượt, kêu gào cảnh khổ não đường đời của cái sống khổ biết bao
nhiêu.
Ta thử nghĩ, đàn anh kia
thấy đàn em khổ não, chịu đói khát, chịu rách rưới, chịu truân chuyên, chịu lệ
thuộc, chịu đủ thứ cái khổ trên đời về phần xác của họ, trong khi con cái của
Ngài đã lâm vào cảnh khổ não ấy thì đàn anh lại không biết dìu đỡ, nuôi nấng con
cái của Ngài một mảy may gì hết. Trái lại nó lợi dụng cái khổ não con cái của
Ngài đặng làm sang trọng, vinh hiển của nó. Khi ông cha nghe đàn con khổ não kêu
nài dường đó, thử hỏi tâm hồn của ông cha như thế nào ? Nếu trong gia đình phận
sự ông cha như thế đó thì có lẽ Ðức Chí Tôn cũng thế ấy và phải hơn nữa.
Bần Ðạo đã giải nghĩa như
thế và Bần Ðạo nói quả quyết : Cái Ðại Nghiệp Thiêng Liêng của Ðạo nếu không bảo
vệ được kẻ ăn mày còn đang vẫn vơ ngoài chợ, họ không được hưởng sự giàu có của
Ðạo thì cả đại nghiệp nầy là dối và là đồ bỏ.
( Thuyết Ðạo QV / 129 )
Tiếp theo >