1. Vua Hạ Võ Trị Thủy: Lúc ngài chăn dân đốc sức dân khai thác sông Lương và sông Dị cho dân khỏi bị lụt ngập. |
|
2. Vua Nghiêu Tầm Hiền: Lúc Ngài đi vu sơn gặp ông Thuấn đang cày voi, chim lượm cỏ thì Ngài biết ông này là người hiền nên ngài rước về mà nhường ngôi và gả con. |
|
3. Toại Nhân Hữu Sào: Là hai vị tổ công nghệ đầu tiên. Đức Hữu Sào dạy dân cất nhà làm tổ. Đức Toại Nhân tìm cách làm mà dạy dân nấu nướng và tạo các đồ kim khí. |
|
4. Phạm Lãi và Tây Thi: Hai nhân vật đời chiến quốc. Đây là lúc Tây Thi làm xong sứ mạng rồi gặp Phạm Lãi là người tri ngộ vợ chồng giữ lời hứa hẹn trong buổi giao sơ, hôm nay được toại chí đi du hồ. |
|
5. Khương Thượng và Võ Kiết: Lúc Khương Thượng ngồi câu nơi Sông Dị thì Võ Kiết gánh củi đến nghĩ ngơi nơi Bàn Khê thấy Khương Thượng ngồi câu mà không có mồi, lưỡi câu ngay đót thì nói rằng: -Ông câu không có mồi làm sao được cá?
Khương Thượng trả lời: -Ta câu đây câu câu thời, câu vận chớ phải câu cá đâu?
Võ Kiết cười và nói: -Ông Đến tuổi đó mà nói câu thời, câu vận tôi bắt nực cười!
Khương Thượng nói: -Ngươi chớ cười ta, hôm nay ngươi gánh củi xuống chợ đụng người ta mà thường mạng.
Thật như lời Võ Kiết gánh củi xuống chợ đụng nhằm người ta té chết. Lính bắt giải đến vua Văn Vương. Vua Văn Vương bắt vẽ vòng giam lại thì Võ Kiết khóc nói: -Còn mẹ già xin về nuôi mẹ ba năm sau sẽ xuống mà thọ tội.
Vua thấy người có hiếu bèn cho về nuôi mẹ. Ấy vậy lúc này Khương Thượng gần ra công hầu. |
|
6. Bá Nha - Tử Kỳ: Là bạn tri âm, Bá Nha làm quan nước Tần. Đây là lúc đi sứ nước Sở về đến cửa sông Hán Dương nhằm lúc Trung Thu trăng sáng ngài bèn ra lịnh cắm thuyền lại nghĩ. Ngài lấy cây đàn Cầm ra mà đàn một khúc bổng đứt dây, Ngài biết có người nghe lén, ngài sai kẻ tả hữu lên bờ xem kiếm. Tử Kỳ ngồi dưới chân núi Mã Yên lên tiếng trả lời. Hai người đối đáp vừa ý bèn xin kết nghĩa anh em và hẹn năm sau giờ này, tháng này, sẽ hội ngộ nơi đây. Đúng lời hứa hẹn năm sau, Bá Nha đến cắm thuyền dưới bến chờ hoài không thấy Tử Kỳ. Ngài buồn quá bèn lấy cây Đàn Cầm mà đàn thì tiếng đàn kêu ai oán, ngài biết Tử Kỳ có nạn, ngài và tùy tùng lên núi Mã Yên mà tìm mới hay Tử Kỳ đã thác. Ngài đến mộ thăm và tế lễ xong, ngài lấy cây đàn cầm ra mà đàn khúc bản ca để tế người tri âm mạng yểu, rồi ngài đập cây đàn vào phiến đá. |
|
7. Sào Phủ và Hứa Do: Đây là lúc Hứa Do đi gặp Vua Nghiêu đi tầm hiền, Nghe Hứa Do là người hiền triết có tiếng, bèn kêu mà nhường ngôi, Hứa Do bèn trả lời: -Tôi không ham phú quý, không thích công danh chí muốn thong thả ngao du.
Nhưng tiếng nói của vua Nghiêu vẫn còn trong tai nên xuống suối mà rửa. Sào Phủ dẩn trâu đến uống nước thấy vậy mới hỏi rằng: -Anh Hưá Do làm gì mà anh rửa lổ tai vậy?
Hứa Do trả lời: - Tôi đi gặp vua Nghiêu ngài kêu tôi mà nhường ngôi, vì tôi không thích công danh mà nghe tiếng nói ấy vẫn còn văng vẳng trong tai, sợ nhơ lổ tai và nó nhiễm nên tôi phải rửa.
Sào Phủ nói: - May dữ, phải tôi không hỏi ông thì trâu của tôi nó uống nhằm nước của anh rửa lổ tai thì nó nhiễm vô cũng nhơ bụng nó. Nói xong người bèn dẩn trâu lên trên dòng nước mà cho uống. |
|
8. Châu Mãi Thần: Người nho sĩ nước lỗ. Lúc ngài có vợ mà vẫn ham học, cứ lo đọc sách ngâm thi lúc gánh củi, lúc chăn trâu, không giờ phút nào ngài quên sự học, cứ lo đọc sách ngâm thi không lo sự giàu nghèo. Người vợ thấy vậy khuyên ngài lo làm ăn, nhưng ngài có chí học hành, vợ khuyên không được bà vợ bèn trốn bỏ nhà ra đi. Sau ngài thi đậu làm quan người vợ bèn xin về ở lại. Ngài múc tô nước đầy đổ xuống mà bảo bà vợ hốt lại đầy thì ở lại, người vợ thất chí bèn tự tử mà chết. Ngài chôn dựa bên lề đường và dựng mộ bia đề như vầy:
Thanh thảo trì biên mộ nhứt khu,
Thiên niên mai cốt bất mai tu.
Đinh ninh ký giử nhơn gian phụ,
Tự cổ tào khang đáo bạch đầu. |
|