của Đức Hộ-Pháp Phạm Công Tắc Tập II |
Hôm nay Bần-Đạo thuyết về danh-từ tà chánh mà thiên-hạ đã ban cho các nền Tôn-Giáo, dùng nghĩa-lý của nó trước về mặt Tôn-Giáo.
Về mặt Đạo thì chúng ta phải để tâm suy-xét cho tận cùng, hiểu cho thấu-đáo phận-sự con người tức-nhiên là phận-sự của nhơn-loại ở nơi mặt địa-cầu này đã làm sao?
Vả chăng con người là một vật ở trong vạn-vật cùng tạo-đoan, vì cớ nào Đức Chí-Tôn lại giáng-linh trong một con vật ?
Tức nhiên Ngài có chủ-định cho nó làm, mới cho quyền-hành vô-đối như thế, lẽ dĩ-nhiên con người khôn hơn vạn-vật, đã đành khôn thì làm chúa của sự dại, tức- nhiên Đức Chí-Tôn muốn cho loài người làm chúa của vạn-vật. Chúng ta không cần kiếm hiểu hay xét-đoán, việc làm chúa đó để làm gì ? Phậân-sự đối với vạn-vật thế nào ? Mình đã xuất-hiện trong khuôn-luật của tạo-đoan, tức-nhiên mình thọ-ân tạo-hóa của Chí-Tôn ban cho mình một tánh-linh, cốt-yếu để cho mình đảm-nhiệm phần bảo-vệ cơ-quan tạo-đoan của Ngài, tức-nhiên dễ-dàng bảo-thủ luật tạo-đoan chớ không phải dễ tiêu-diệt luật tạo-đoan.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh - Đêm mùng 1 tháng 8 năm Canh-Dần (DL. 12-09-1950) Về: “Danh từ tà và chánh trong Tôn-Giáo”.
Cái bảo-vệ cho tạo-đoan không có quyền diệt-hóa phải bảo-hoá mà thôi. Cơ-quan bảo-hóa tức nhiên chánh, cơ-quan nào diệt-hóa tức là tà. Nếu chúng ta lấy cái lý xét-đoán dầu cho bên vật-chất hay bên tinh-thần cốt-yếu cho loài người làm môi-giới, điều-độ các chơn-linh tấn-triển mãi cho đến Phật vị. Về mặt hình thể, cơ-quan nào không có ích cho cơ thể tạo-đoan, tức là không có ích cho nhơn-loại.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh - Đêm mùng 1 tháng 8 năm Canh-Dần (DL. 12-09-1950) Về: “Danh từ tà và chánh trong Tôn-Giáo”.
Việc bảo-vệ sanh-mạng của nhơn-loại trong khuôn-khổ tạo-đoan, tức nhiên là cơ-quan nào nâng-đỡ bảo-trọng thêm cái sống này, giúp cơ thể tạo-đoan và bảo-vệ sanh-mạng của vạn-linh nơi mặt địa-cầu này, nó là chánh, triết lý nào giúp cho nhơn-loại tức nhiên bảo-trọng cơ-quan tạo-đoan bền-bỉ vững-chắc nó là chánh. Triết lý nào xúi-giục làm cho vạn-vật tàn-sát với nhau diệt-hóa tức nhiên triết-lý ấy là tà.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh - Đêm mùng 1 tháng 8 năm Canh-Dần (DL. 12-09-1950) Về: “Danh từ tà và chánh trong Tôn-Giáo”.
Chúng ta ngó thấy cơ thể tạo-đoan trước kia cũng vậy chớ không phải trong cửa Đạo Cao-Đài này mà thôi. Trong Vương-Đạo và Bàn-Môn ta thấy khuôn-luật định của nhà Vua tức nhiên là Vương-Đạo đi ngay con đường chánh mà thôi, buộc nó phải bảo-vệ sanh-mạng cho xã-hội nhơn-quần, tức nhiên bảo-vệ trong một nước phải lấy chánh-tâm định phận con người. Lấy chánh đó là Vương-Đạo. Còn các triết-lý hay các cơ-thể nào đi ngược lại với cái chánh ấy là làm cho thiên-hạ phải loạn-lạc, xao-xuyến tâm-hồn, không biết cái chủ-nghĩa kính sùng cái sống lẫn nhau, tương-tàn tương-sát với nhau làm rối loạn cả pháp-luật thiêng-liêng kia; diệt-hóa tức nhiên là Bàn-Môn,Tả Đạo.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh - Đêm mùng 1 tháng 8 năm Canh-Dần (DL. 12-09-1950) Về: “Danh từ tà và chánh trong Tôn-Giáo”.
May thay cho chúng ta, nhờ Đức Chí-Tôn đến, Ngài quả-quyết nói rằng : Những điều ở thế-gian này tín-ngưỡng từ trước đến giờ là khi trái địa-cầu mới phục sanh lại, vạn vật còn trong buổi sơ-sanh dốt-nát mà từ từ họ tấn-triển đến mãi cho tới phẩm vị Phật hay ngang phẩm cùng Thầy đều đi trong các lý-do của chữ Đạo.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh - Đêm mùng 1 tháng 8 năm Canh-Dần (DL. 12-09-1950) Về: “Danh từ tà và chánh trong Tôn-Giáo”.
Chữ Đạo ấy là Người với Trời "Reliron" do chữ "Relior" mà ra, là liên-kết Người với Trời. Cơ-quan nào liên-kết Người với Trời tức-nhiên là Đức Chí-Tôn đến với chúng ta. Ngài nói : Ngài đến đặng dạy một chơn-lý tức-nhiên đem một chơn-lý để cho các con biết; các con thờ đây duy có thờ mình và thờ Thầy mà thôi. Bởi cơ-quan này có hai quyền vi chủ.
1) Thầy.
2) Nhơn-loại tức nhiên các con.
Chúng ta chỉ thờ có hai Đấng ấy mà thôi.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh - Đêm mùng 1 tháng 8 năm Canh-Dần (DL. 12-09-1950) Về: “Danh từ tà và chánh trong Tôn-Giáo”.
Bây giờ muốn bảo-hoá, đừng diệt-hóa Đức Chí-Tôn biểu gì ? Ngài để một định-luật trước mặt là bác-ái và công-bình. Chúng ta tỉ thí như con chó kia đẻ ra mấy con, người ta đến xin, dòm thấy con nào thương được, người ta mới xin, xin đặng nuôi dưỡng nó, vì cái thương ấy mới nuôi dưỡng. Bây giờ trồng một cây gì người ta ham thích nó, tức-nhiên người ta thương thích nó nên mới trồng, mới bảo vệ mạng sống của cây ấy.
Vạn-vật muốn bảo-trọng toàn-vẹn cái luật tạo-đoan cho bền chắc duy có mặt luật thương-yêu mà thôi. Trong khuôn-luật thương-yêu ấy định cho mình bảo-trọng cơ thể tạo-đoan, giúp hay cho luật tạo-đoan mà thôi.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh - Đêm mùng 1 tháng 8 năm Canh-Dần (DL. 12-09-1950) Về: “Danh từ tà và chánh trong Tôn-Giáo”.
Bây giờ thương-yêu ấy không thể thương-yêu là tại cần cái này, bỏ cái kia, chê cái nọ, khen cái khác. Chúng ta phải lấy công-tâm mà định, tùy theo khuôn-luật tạo-đoan đặng định-phận cái sống mình cho còn tồn-tại, chúng ta muốn bảo-vệ phải có công-bình và công-tâm mới được.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh - Đêm mùng 1 tháng 8 năm Canh-Dần (DL. 12-09-1950) Về: “Danh từ tà và chánh trong Tôn-Giáo”.
Ta sanh ra trong một nước, nhờ ơn ngọn rau tấc đất ta mới sống, ta nhờ nương nơi đó mà ta lập-vị định-phận của ta, nếu ta không biết thương-yêu thì phận con người chúng ta chưa đúng vậy. Vì cái phận ấy, vì lẽ công-bình ấy, vì thương-yêu mới đem hy-sinh mình phụng-sự cho toàn thiên-hạ.
Cơ-quan phụng-sự ấy Đức Chí-Tôn biểu chúng ta dâng cả thi-hài trí-hóa và tâm-hồn đặng Ngài làm cơ-quan phụng-sự cho nhơn-loại bảo-tồn khuôn luật tạo-đoan vững-chắc, tức-nhiên dắt chúng ta đi trên con đường chánh Đạo đó vậy.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh - Đêm mùng 1 tháng 8 năm Canh-Dần (DL. 12-09-1950) Về: “Danh từ tà và chánh trong Tôn-Giáo”.
Mấy em, ngày hôm nay là ngày
kỷ-niệm của Đức Phật-Mẫu.
Qua đã nhứt định để cho các
gia-đình của mấy em hưởng đặc-ân của Chí-Tôn, để một mình làm chủ
một ngày lễ đặng hiểu rằng : Có nhiều lời tâm-huyết can-đảm, mấy em
nam, nữ tức là cha mẹ của đám ấu-sinh kia, mấy em đã lãnh
trách-nhiệm thiêng-liêng của Đức Chí-Tôn, và Phật-Mẫu phú-thác
gởi-gấm giao phó cho mấy em, các Đấng chơn-linh đến làm thánh-thể của
Ngài. Mấy em nam, nữ đã lãnh trách-nhiệm trọng-yếu mà gìn-giữ
báu-vật của Chí-Tôn và Phật-Mẫu đã phú-thác gởi-gấm và giao phó
cho. Năm nào Qua cũng căn-dặn mấy em. Tuy vẫn trẻ ấu-sinh do huyết-khí
của mấy em tượng nên hình. Những chơn-linh đó là bạn của mấy em, Đức
Chí-Tôn phú-thác cho mấy em, mấy em nên hiểu rằng : Trước khi Đức
Chí-Tôn để chơn đến mặt thế này mấy em biết đến với mấy em trước
không ? Qua nói : Ngài đến với mấy em trước. Trong thánh-thể đương
nhiên giờ phút này Ngài lựa chọn, Qua vẫn biết làm cha trong gia-đình
khó-khăn thế nào ? Qua cũng hiểu cái khổ-não của mấy em lo tảo lo
tần mà nuôi con-cái của mấy em, có ngày Hội-Thánh cũng biết.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh Ngày 16 tháng 8 năm Canh-Dần (1950) Về: “Ban phép lành cho ba gia-đình đông con”.
Qua nói rõ cho mấy em hiểu rằng : Cơ thể hữu vi của Đức Chí-Tôn đến đào-tạo đây : mấy em có biết để cho ai chăng ?
Cốt-yếu để tạo-nghiệp cho mấy em đó vậy. Qua nói cho mấy em hiểu, trừ ra Đền-Thánh và các Đền-Thờ, Qua không dám nói đến, bởi nó sẽ tượng-hình mà gom-góp thành Chí-Thánh. Qua nói của-cải đạo tạo, là dành để cho mấy em nuôi con-cái của mấy em đó vậy. Giờ phút nào Qua còn thấy trước mắt Qua mấy em khổ-não nhọc-nhằn đói-khó, Qua có can-đảm đỡ từng miếng ngói mà nuôi nó, Qua xin mấy em đừng hất-hủi chúng nó để cho trọn-vẹn đạo làm cha mẹ, Qua chẳng cần nói mấy em cũng chán biết.
Qua lặp lại một lần nữa, mấy em có chủ quyền trọn-vẹn của mấy em để giáo-hóa là do Đức Chí-Tôn phú-thác đó thôi.
Ngày giờ nào mấy em không phương lo nuôi không nổi, đem nó cho Qua giao cho Hội-Thánh, ngày giờ nào Qua còn sống thì giao lại cho Qua. Qua cấm hẳn, Qua không để chịu cho nó đói trách. Qua nói cho mấy em hiểu, mấy em phải lấy giọt sữa đạo-đức mà nuôi con, hột cơm của mấy em nuôi nó là cơm đạo-đức.
Trái lại, nếu mấy em không bảo trọng phận-sự của thiêng-liêng phú-thác, để cho nó hung-tàn bạo-ngược như kẻ ngoài đời kia thì tội-tình của mấy em nơi cửa Ngọc-Hư-Cung chẳng hề dung thứ.
Mấy em nên nhớ, giờ nào Qua cũng tìm phương-thế sang bớt nhọc-nhằn của mấy em, nào là tạo cơ-sở Cô-Nhi, tạo Đạo-Đức Học-Đường, tạo các cơ-quan giáo-hóa, để giúp mấy em, nhưng trước hết làm Thầy đắc-lực hơn hết là mấy em, chớ không giáo-viên lập được tánh-đức của nó, tương-lai của nó là do mấy em, phải tạo khuôn-luật, cái quyền nghiêm-khắc là do nơi gia-đình, mà gia-đình nào có con hung-tàn bạo-ngược thì gia-đình ấy phải chịu nhọc-nhằn.
Hội-Thánh nhứt định sẽ trừng-trị, Qua cho biết liệu nuôi nổi thì nuôi, nếu không nuôi nổi thì giao lại cho Qua, chớ không quyền hất-hủi nó, điều ấy là điều cần-thiết hơn hết.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh Ngày 16 tháng 8 năm Canh-Dần (1950) Về: “Ban phép lành cho ba gia-đình đông con”.
Lễ-Nhạc là hai điều trọng-hệ của Đức Chí-Tôn, khi Ngài đến vẫn chú-ý về hai điều ấy, chúng ta cũng vẫn biết, nền Đạo Cao-Đài là Nho-Tông chuyển thế, thì tức- nhiên của toàn cả xã-hội nhơn-quần nơi mặt địa-cầu này nhờ Đạo Nho sửa-đoan chỉnh-đốn thiên-hạ lại, chúng ta thấy xã-hội tinh-túy đạo-đức của họ dường như đảo-ngược lại khủng-hoảng tinh-thần mà ra vậy. Nho đạo đã lập xã-hội ở Á-Đông từ Tam-Hoàng qua tới nhà Châu rồi Ngài Châu-Công chỉnh đến Tân-Dân ; lễ-nhạc sản-xuất do nơi Huỳnh-Đế với Châu-Công; ấy vậy mình phải biết nhạc khi nào cầm cây đờn, năm mười cây hòa lại nó một giọng thì tức-nhiên chữ “hòa” do nơi nhạc sanh ra vậy.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Bộ Nhạc-Lễ Đêm 16 tháng 9 năm Canh-Dần (1950) lúc 8 giờ 40, Trong buổi tiệc của nhạc sỹ tân khoa.
Lễ-nhạc do nơi âm-thinh, bởi thế nên chúng ta thấy Vạn-Quốc giờ phút nầy, dầu văn-minh thế nào mà hiểu đặng nền tăng-tiến của Trung-Hoa thì đều khen ngợi, từ thử đến giờ, trên mặt địa-cầu này, có nước Tàu là do Đức Khổng-Phu-Tử chỉnh-đốn hoàn-bị nên lễ nhạc có phương-thế làm môi-giới làm khí-cụ cho toàn vạn-quốc đương buổi này, lấy tư-cách lễ-độ làm ngoại-giao, tưởng chắc không nghịch nhau, chúng ta thấy tấn-tuồng của vạn-quốc họ đều thất lễ ấy, mà thế-giới khởi chiến-tranh.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Bộ Nhạc-Lễ Đêm 16 tháng 9 năm Canh-Dần (1950) lúc 8 giờ 40, Trong buổi tiệc của nhạc sỹ tân khoa.
Mấy em nhạc tự biết mình chẳng phải làm nghề sơ-lược của bọn đờn thổi ngoài đời như họ vậy, thành ra hèn-hạ, còn nếu muốn biết tánh-cách quan-trọng của nó thì dở lịch-sử ra xem mới biết, dầu nước văn-minh nào ở mặt địa-cầu nầy cũng không thể cãi bỏ nhạc được. Mấy em phải biết cái tinh-túy mà người ta có thể đo-lường nhạc cao thấp mà hiểu được, vì cớ cho nên mỗi nước có bản quốc-thiều.
Qua nói cùng mấy em rõ, giờ phút nầy mấy em cầm cây đờn, giữ giá-trị riêng để tự-trọng lấy mình, Qua nói rõ hồi lúc Qua học đờn tài-tử, Qua đờn không cần ai khen, không sợ ai chê, hễ cầm cây đờn lên giọng đều như nói chuyện về tinh-thần với cây đờn của mình … Qua nghe từ ngôn-ngữ của nhạc, Qua biết nó là bạn tri-âm, tri-kỷ, cao-thâøm hoạt-bát của nó … hễ cầm cây đờn thì phiêu-phi ở giữa lừng trời, nhiều khi tiếng đờn hợp với tinh-thần, thấy dường như ra khỏi xác thân để giúp tinh-thần cường-liệt vô-đối, cái năng-lực của cây đờn là ấy vậy, kẻ ngoài bàn-luận, phê-bình tánh-cách hòa-nhã mà thôi, mình biết tinh-túy của mình, trọng hay khinh là do nơi mình, nếu mình biết trọng thì họ trọng, nếu mình biết khinh thì họ khinh …
Con đường thánh-thể của Đức Chí-Tôn đã mở rộng cho mấy em cứ khoan-thai bước tới, Qua để hy-vọng tương-lai kẻ nào cầm vận-mạng của nó phải biết giá-trị và tánh-chất hòa-hợp với tiếng đờn yểu-diệu, hiền-từ, lịch-lãm, khí-khái của mấy em đã đào-tạo, ngày kia nó có giá-trị và ảnh-hưởng cho cả quốc-hồn là cây đờn của mấy em, nó sẽ là tương-lai vận-mạng của nước, nhớ từ đây sắp về sau phải biết tự-trọng lấy mình, mà biết tự-trọng lấy mình thì sau thiên-hạ mới trọng mình vậy.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Bộ Nhạc-Lễ Đêm 16 tháng 9 năm Canh-Dần (1950) lúc 8 giờ 40, Trong buổi tiệc của nhạc sỹ tân khoa
Bần-Đạo không cần nói ; buổi buộc thì khó, buổi mở thì dễ. Đức Chí-Tôn Ngài đến để hai chữ ân-xá thì chúng ta đoán hiểu rằng : Ngài đã đến rồi và Ngài biết con cái của Ngài đã chịu khổ nhiều rồi, đã có nhiều phương-pháp giải-khổ của Ngài đến giao nơi mặt địa-cầu nầy, từ thử đến giờ cái thống-khổ tâm-hồn của nhơn-loại bao nhiêu, thì Ngài thống-khổ bấy nhiêu. Ngài đến đem Long-Hoa-Hội cốt để bảo-thủ hai chữ ân-xá, trong bao nhiêu đó, chúng ta cũng đủ thấy lòng thương-yêu vô-tận của Ngài thế nào ? Bần-Đạo nói thật, thời buổi nầy chúng ta không tìm phương giải-thoát cho Cửu-Huyền Thất-Tổ, thì không có thời buổi nào có năng-lực độ-rỗi Cửu-Huyền Thất-Tổ của mình cho đặng, không có buổi nào hạnh-phúc làm đặng như vậy.
Bởi thế nên toàn-thể con cái của Đức Chí-Tôn nam, nữ cũng vậy, có tấm lòng yêu-ái nồng-nàn hoài-vọng giọt máu mảnh thân mình, giờ phút nầy là giờ phút nên để trọn tâm cho thanh-tịnh đặng cầu-nguyện siêu-thoát cho Cửu-Huyền Thất-Tổ.
Bần-Đạo dám nói giờ phút nầy, mấy người có thể nhỏng-nhẻo với Đức Chí-Tôn được. Ngài sẳn-sàng để hai chữ ân-xá, thì mấy người xin cái gì thì ông cũng cho cái nấy.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh Ngày rằm tháng 10 năm Canh-Dần (1950) Về: “Thời kỳ ân xá của Đức Chí-Tôn”.
Hành-tàng của đời, từ thượng-cổ tới giờ vẫn có một khuôn-luật, khuôn-luật tiến-triển của tinh-thần và hình-chất, cái khuôn-luật ấy nó xúi-giục xô-đẩy nhơn-loại phải tranh-đấu, buổi nào cũng tranh-đấu để tìm phương-thế bảo-trọng sanh-mạng của mình, đặng định-luật bảo-tồn chung cho đồng-loại của mình. Luật tiến-triển buộc con người phải tranh-đấu, nhưng có một điều là trong phép tranh-đấu ấy không bao giờ qua khuôn-luật nhơn-đạo. Nếu không có nhơn-đạo thì không còn công-lý nơi mặt địa-cầu này chút nào cả.
Trích “Lời Hiệu Triệu của Đức Hộ-Pháp Tại Đại-Đồng-Xã, ngày mồng 8 tháng Giêng năm Tân-Mão (dl. 15-02-1951).
Nhơn-loại phải sống chung với nhau trong khuôn-khổ nhơn-đạo mà thôi, nếu nhơn-đạo bị tiêu diệt, thì sanh-mạng của loài người nơi mặt địa-cầu nầy phải tiêu-diệt.
Trích “Lời Hiệu Triệu của Đức Hộ-Pháp Tại Đại-Đồng-Xã, ngày mồng 8 tháng Giêng năm Tân-Mão (dl. 15-02-1951).
Giải-pháp cứu-thế là giải-pháp của đạo mà có. Chúng ta có thể tạo ra giải-pháp đặng cứu-thế. Nếu đặng hay chăng là do nơi tâm-đức của toàn con cái Đức Chí-Tôn trong cửa đạo nầy đó vậy.
Trích “Lời Hiệu Triệu của Đức Hộ-Pháp Tại Đại-Đồng-Xã, ngày mồng 8 tháng Giêng năm Tân-Mão (dl. 15-02-1951).
Do chính Đại-Từ-Phụ, Ngài đến với một lời hứa hẹn thiết-yếu, mà chính Ngài đến đặng hành-pháp xây cơ chuyển-thế mà Ngài đã hứa quả-quyết: “nhơn-loại sẽ là một”; một về nòi giống, một về xã-hội, một về tôn giáo. Lời hứa hẹn ấy nếu chúng ta không có đủ đức-tin vững-vàng, hay chúng ta không quyết mà muốn mang trên vai hai gánh biểu làm sao không đổ, mà nếu đổ thì đổ hết, sự thật vậy, cấp-tốc nó có hại lắm.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh Đêm 8 tháng Giêng năm Kỷ-Sửu (1949) Về: “Nhơn Loại Phải Tìm Phương Thuốc Trường Sanh Là Luật Thương Yêu”.
Bần-Đạo xin cho cả thảy con cái Đức Chí-Tôn biết rằng : Nền Đạo Cao-Đài Đức Chí-Tôn đến lập, do nơi chơn-lý tối-cao, chính mình Đức Chí-Tôn đến để diệt mê-tín dị-đoan, Ngài chỉ đem đến nền Đạo chơn-chánh này mà thôi.
Nó có hai quyền-năng sở-hữu của nó nơi mặt thế này, cả hành-tàng sống chết của nó đều chịu dưới hệ-thống của hai quyền-năng :
- Sống về xác thịt của ta đây, có thời-gian sống của nó, từ buổi sanh ra đến khi lớn lên, đến già rồi chết, luật thiên-nhiên ấy không ai qua khỏi, luật thiên-nhiên có giới hạn, có định-luật chuẩn-thằng cho kiếp sống của chúng ta, nơi mặt thế gian này là hình-thể.
- Còn về mặt chơn-linh của chúng ta, tức-nhiên hồn của chúng ta phải chịu hệ-thống dưới quyền vi chủ của nó, mà người làm chủ của nó không ai khác hơn là Đại-Từ-Phụ tức nhiên Thượng-Đế.
Nhơn-loại mê-tín dị-đoan đã nhiều rồi, tinh-thần loài người đã bị gạt-gẫm nhiều rồi, bởi thế không gạt được nữa. Chỉ có hai quyền-năng ấy, không còn có mặt luật nào khác hơn nữa, ta chỉ tùng hai quyền-năng ấy mà thôi, ngoài ra là giả-dối.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh Ngày 15 tháng 01 năm Tân-Mão (1951) Về: “Nghĩa Lý Về Việc Đức Hộ Pháp Nhập Tịnh Tại Trí Huệ Cung”.
Do lẽ nhơn-loại phạm Thiên-Điều, vì loài người quá dữ, gây oan-nghệt nơi mặt địa-cầu nầy đầy-dẫy, vì cớ, nếu không có tội tình ấy, Bần-Đạo dám quả-quyết rằng : Chí-Tôn không có đến dạy hội-hiệp con-cái của Ngài lập cơ giải-thoát tận độ con cái của Ngài bao giờ. Ngài đến đây bởi tội-tình của con-cái Ngài không phương cứu-rỗi nên chính mình Ngài phải đến.
Bằng cớ hiển-nhiên chúng ta đã thấy, vạn quốc xô nhau đến con đường tử-lộ, bởi quả-kiếp, họ chỉ biết cái sống của họ mà chẳng biết cái sống của người khác. Nhứt là bạn đồng sanh của chúng ta, để mắt coi họ giết không bao nhiêu, giết đặng ăn, ăn đặng sống. Nhưng sống đặng bao nhiêu tuổi ? Giỏi cho lắm kiếp sống của họ không quá tám mươi tuổi rồi chết, thử hỏi, như thế biểu sao không gây oan-nghiệt tội-tình quả-kiếp.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh Ngày 15 tháng 01 năm Tân-Mão (1951) Về: “Nghĩa Lý Về Việc Đức Hộ Pháp Nhập Tịnh Tại Trí Huệ Cung”.
Các Tôn-giáo hiện-hữu họ cố tìm phương cứu-rỗi, kiếm phương này không được họ tìm phương khác, cả toàn thể vạn-quốc họ cũng bày ra Vạn-Quốc Thống-Nhứt, đặng tìm giải pháp duy-trì hòa-bình, tìm một giải pháp đặng tránh cho khỏi nạn tương-tàn, tương-sát với nhau.
Ôi ! ỷ tài, ỷ tận, lấy trí khôn-ngoan để tìm cái chết. Cả quyền-năng Thiêng-liêng kia đã ban cho họ, họ lại làm món lợi khi tận-diệt lấy họ. Đó là bom nguyên-tử, họ lấy cái khôn của mà tìm ra cái chết, chớ không phải tìm cái sống, coi mạng sống của mình không ra chi hết, không biết đạo-đức luân-thường chi cả, không còn kể quả-kiếp tội ác, như thế chết cũng vừa.
Rồi họ lại tìm đủ cách để tránh tội, nhưng không qua mặt Thiên-Điều, Thiên Điều kia họ không thể vi-chủ nó được, vì nó là điều cầm sanh-mạng của họ, chết hay sống đều do mặt Thiên-Điều mà thôi. Họ không tìm phương-pháp nào để giải-quyết được hết.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh Ngày 15 tháng 01 năm Tân-Mão (1951) Về: “Nghĩa Lý Về Việc Đức Hộ Pháp Nhập Tịnh Tại Trí Huệ Cung”.
Hại thay ! Tạo-nghiệp của nhơn-loại từ khi có nơi mặt địa-cầu nầy, đến bao giờ mới bảo-vệ được sanh-mạng của họ, cấp-tốc trong con đường giải-khổ, họ đã gây thêm trong sự-nghiệp của họ: tội-chướng thì nhiều, mà phúc-hậu lại ít, biểu sao không có trường lưu-huyết !.
Nếu chúng ta dỡ lịch-sử ra xem từ năm mươi năm nay, khởi đầu thế-kỷ XX dĩ chí đến 1951, không buổi nào nhơn-loại hưởng-đặng hạnh-phúc hòa-bình, chỉ tương-tàn tương-sát với nhau mà thôi. Nếu không có quyền-năng Thiêng-liêng kia của Chí-Tôn, thì Bần-Đạo nói quả-quyết rằng : Không ai cứu chữa tội-tình nhơn-loại được. Chúng ta thương nhơn-loại không bằng cha sanh ra con, đã sanh ra họ vừa hình thể, vừa linh-hồn tức là Đại-Từ-Phụ. Ngài đã cầm quyền sanh-mạng của nhơn-loại mà không cứu chữa tội tình của nhơn-loại được, phải chịu khoanh tay ngồi đổ lụy, vì căn-quả của nhơn-loại đã định vậy.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp tại Đền-Thánh, đêm 17-04 năm Tân-Mão (1951). Về Lý Do Đức Hộ-Pháp Nhập Tịnh tại Trí-Huệ Cung.
Bần-Đạo nói rằng : Cái định-mệnh của nhơn-loại, cũng như cái định-mạng của toàn thể quốc-dân Việt-Nam, trong giờ phút nầy ở trong tay Đức Chí-Tôn và Bần-Đạo dám quả-quyết rằng : Luật nhơn-quả của nhơn-loại chưa hết thì chưa tạo hạnh-phúc được.
Cái ước-vọng của thiên-hạ đạt đặng cùng chăng là khi nào khối Thánh-đức của họ cao hơn phàm-tâm của họ, thì giờ phút ấy hạnh-phúc của họ mới có, và cơ-quan cứu-khổ của Đức Chí-Tôn mới thiệt-hiện được.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp tại Đền-Thánh, đêm 17-04 năm Tân-Mão (1951). Về Lý Do Đức Hộ-Pháp Nhập Tịnh tại Trí-Huệ Cung.
Quốc-gia Việt-Nam may thay được ân riêng của Đức Chí-Tôn cho trọn-vẹn cả hai năng-lực ấy. Một là về hình-thể, hai là về tinh-thần đạo-đức … Hai điều đó, chúng ta phải cố gìn-giữ làm cho thế nào đi đôi với nhau, ăn một nhịp mới có thể định vận-mạng tương-lai cho nước Việt-Nam được, bằng để sơ-xuất, mất đi rồi thì rất có hại, về điều đó Bần-Đạo coi chừng hết sức, vì từ trước đếùn giờ nó vẫn mâu-thuẩn làm cho điều-hòa không phải dễ. Cốt-yếu Bần-Đạo làm cho điều-hòa là nâng-đỡ về tinh-thần đạo-đức cường-liệt hơn. Bần-Đạo nói cho rõ cái năng-lực là võ-lực chỉ nghĩa áp-lực về quân-khí, nó không thể định vận-mạng tương-lai bền-bỉ được. Nếu nó có đủ quyền-năng định được thì xã-hội nhơn-quần không có tương-tàn tương-sát với nhau như ngày nay vậy.
Muốn định vận-mạng tương-lai cho nước Việt-Nam, cho nhơn-loại, phải có một tinh-thần đạo-đức cao-trọng chớ không phải thâu phục thiên-hạ nơi mặt địa-cầu nầy bằng võ-lực được.
Bần-Đạo nói : Ngày giờ kia Quốc-Gia Việt-Nam sẽ hướng-dẫn thiên-hạ với một tinh-thần đạo-đức. Ấy vậy, cái tu-chỉnh về tinh-thần đạo-đức mà một điều tối-yếu tối-trọng hơn hết.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp ngày 18-4 năm Tân-Mão (1951) Về: “Trách-Vụ Thiêng Liêng”.
Hình-thể và tinh-thần đôi bên tương-liên với nhau, yêu-ái với nhau, biết giữ mặt luật công-bình của Đức Chí-Tôn, để hai cái đó mà thực-hiện đúng, thì không có quyền-hành hay huyền-diệu nào dời cho nổi với năng-lực tinh-thần đạo-đức .
Ấy vậy nên hư, đặng thất là do trong tay toàn-thể con cai Chí-Tôn vậy.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp ngày 18-4 năm Tân-Mão (1951) Về: “Trách-Vụ Thiêng Liêng”.
Ngày Bần-Đạo đến tại Trí-Huệ-Cung, có đặng nhiều bức thơ của mấy bạn chúng ta cầu xin nhập vào Trí-Huệ-Cung một lượt với Bần-Đạo nhiều lắm. Ngày giờ ấy chính mình Bần-Đạo cũng chưa biết thế nào tuyển-chọn những chơn-linh đem vào cửa Thiêng-liêng ấy đặng. Đang lo không biết giải-quyết thế nào về phương-pháp nhập Trí-Huệ-Cung nên chưa quyết-định. Nhứt là về mặt tuyển-chọn không biết trả lời làm sao. May duyên thay Đức Chí-Tôn thấy không thể giải-quyết đặng, mới cho hội-diện cùng các Đấng cầm quyền Thiêng-liêng của Đạo. Khi đặng hiểu rõ rồi, Bần-Đạo lấy làm hân-hạnh thấy rằng:
"Cái nền Chơn-Giáo của Đức Chí-Tôn vẫn là đường-đường ngay chánh, nhứt định về thể-pháp chơn-truyền, không hề mê-hoặc ai cả thảy"
Bần-Đạo cũng quả-quyết rằêng :
"Những phương-pháp mê-hoặc của thiên-hạ về Đạo-lý sẽ bị Chơn-truyền của Đức Chí-Tôn từ từ tiêu diệt hết".
Muốn định Thiên-vị của mình, quyền Thiêng-liêng đã buộc. Buộc hẳn mà chớ! phải có tam-lập của mình gọi là nhơn-luân mới được.
Ấy vậy tam-lập là :
- Lập Đức,
- Lập Công,
- Lập Ngôn,
Điều ấy Bần-Đạo có truyền cho Chức-Sắc Hiệp-Thiên-Đài hay trước rồi, và dường như Đức Trần Khai-Pháp đã có thuyết-minh điều ấy rồi. Bần-Đạo không cần luận thêm nữa. Bây giờ chỉ nói tại sao có tam-lập ấy mà thôi.
Con người sanh ra mặt địa-cầu nầy, không có tam-lập, thì giá-trị con người không có gì hết. Tam-lập ấy quyết-định cho ta, ta phải có mới sống chung với xã-hội nhơn-quần được.
- Nếu con người không có đức thì làm sao xử-sự trong gia-đình, ngoài xã-hội đặng.
- Con người không có công thì ở với ai cũng không được. Người ta làm ngã-ngửa, còn mình ngồi đó hưởng, không làm gì có nghĩa với người, với đời, thì sống với ai ?
- Cũng như người ta thì chơn-chất thật-thà, hiền-lương đạo-đức, còn mình xảo-ngữ lường-gạt, không chút dạ nhơn từ, thì sống với ai ? .
Dầu cho người có tài-tình đến mấy mà thiếu hết ba điều đó, như vậy thì địa-vị mình tại mặt thế nầy chưa rồi... thì không thể gì sống với ai được.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp tại Đền-Thánh ngày 19 tháng 4 năm Tân-Mão (1951). Về: “Phương Pháp Lâp Thiên Vị”.
Người nào không có tam-lập thì không có ở chung với ai được hết, chính mình đối với cơ-thể hữu-vi của đời, tức nhiên thể-pháp mà không có bằng cớ chi hết thì ai tin rằng có Bí-pháp để đạt-pháp, đạt Đạo. Thể-pháp mà không làm đặng, Bí-Pháp vẫn khó, làm sao cho rồi, nếu mà không rồi hành-tàng của họ về Bí-Pháp tức-nhiên mê hoặc chúng-sanh mà thôi. Phải có hình mới có bóng, khi nào thấy bóng tức-nhiên chúng ta quyết-định có hình, bóng hình phải tương-liên với nhau mới đặng.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp tại Đền-Thánh ngày 19 tháng 4 năm Tân-Mão (1951). Về: “Phương Pháp Lâp Thiên Vị”.
Ấy vậy khi muốn bước vô Trí-Huệ-cung phải có đủ tam-lập là tu-thân, nhưng làm sao biết họ đã lập-công, lập-ngôn, lập-đức của họ rồi, dầu giao cho Bộ Pháp-chánh cũng chưa chắc điều tra được bởi nó thuộc nữa thể-pháp, nửa bí-pháp …
Bây giờ Bần-Đạo có một điều . Những người nào xin đến Trí-Huệ-cung, Bần-Đạo coi màng-màng được, thì Bần-Đạo trục chơn-thần của họ cho hội-diện cùng quyền-năng Thiêng-Liêng, nếu có đủ Tam-lập thì vô, không đủ thì ra …
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp vào ngày 14 tháng tư năm Tân-mão (1951).