của Đức Hộ-Pháp Phạm Công Tắc Tập II |
Đêm nay Bần-Đạo thuyết về Huyền-diệu cơ-bút cả Thánh-Thể Đức Chí-Tôn, cả con cái của người nam, nữ cũng vậy đã biết về Huyền-diệu cơ-bút, nó là vấn-đề chúng ta không thể gì lấy trí khôn, tưởng-tượng của chúng ta mà định cái chơn giả của nó đặng.
Tại sao ? Trong cái Huyền-diệu Thiêng-liêng ấy nó gồm cả bí-mật huyền-vi của cơ-thể tạo-đoan hữu-hình và vô-vi của Càn-Khôn Võ-Trụ, chúng ta thử nghĩ các bậc chơn tu đắc-pháp họ chỉ tìm đặng hiểu vô-vi-cảnh, đặng lập Giáo là khó-khăn thế nào, từ thử đến giờ biết bao-nhiêu kẻ tu mà tính lại coi được bao nhiêu người đắc Pháp đắc Đạo ? Tìm thấu-đáo cho đặng cái bí-mật huyền-vi vô-định của Càn-Khôn Võ-Trụ nó lại khó-khăn quá lẽ, chẳng hề khi nào chúng ta lấy trí-khôn định quyết đặng, định nó chỉ có chúng ta tìm hiểu lấy trí-thức mình, đặng định cái chơn-tướng của vạn-vật hữu-hình, tức-nhiên chúng ta chỉ học phương-pháp cách-vật trí-tri. Chúng ta thấy cái trở-lực biết bao-nhiêu khó-khăn huống chi các việc trong cơ-bút thống-hiệp cả sự khó-khăn của Huyền-vi-cảnh với Hữu-hình-cảnh nữa, nó khó lắm nếu luận điều ấy Bần-Đạo phải ngồi viết không biết bao nhiêu sách mới có thể tả ra mảy-may được, lên tại giảng-đài nầy 15 phút hay nửa giờ thuyết về cơ-bút chẳng khác nào chúng ta cầm ly nước đổ xuống biển.
Ấy vậy, Bần-Đạo chỉ lấy cái đại-cương của nó, nói cho Thánh-thể Đức Chí-Tôn và toàn cả con-cái của Ngài Nam, nữ thấu-đáo mảy-may chút ít, đặng khỏi bị cơ-bút làm cho tàn phá tiêu-diệt đức tin mà chớ.
Bần-Đạo buộc phải lập Thánh-Lịnh định khuôn-luật của cơ-bút, có
nhiều lẽ Bần-Đạo khoan-dung. Khoan-dung ấy làm cho phiền lòng Đức Lý,
cho nên Đức Lý trách Bần-Đạo cầm quyền Hộ-Pháp trong tay điều-trị,
điều ấy mà không định-luật của nó đểû rối-loạn cơ-bút, nên Bần-Đạo
lập Thánh-Lịnh, vì từ trước đến giờ Bần-Đạo để cho cơ-bút tự-do,
Bần-Đạo nói thật tại giảng đài này, Bần-Đạo thấu-đáo được thánh-ý
Đức Chí-Tôn, Ổng lấy cái giả đặng lập cái thiệt, chớ hành-tàng của
cơ đời họ cũng điều lấy cái giả đặng lập cái thiệt, nhưng không có
ai làm đặng hết, chỉ có tay ông Trời làm được mà thôi. Chính mình
Đại-Từ-Phụ hồi mới ban-sơ đến đề 4 câu thi như vầy :
“Phong-Thần đừng tưởng chuyện
mơ-hồ
Giữa biển ai từng gặp Lão Tô.
Mượn thế đặng toan phương giác thế,
Cũng như nương viết của chàng Hồ”.
Lấy cái giả của đời, Ngài tạo cái thiệt của Ngài duy có Ông Trời làm được mà thôi.
Cái giả mà Đức Chí-Tôn, Ngài làm được, chính Bần-Đạo có thí-nghiệm, Bần-Đạo có người bạn thiết ở ngoài đời, thi giỏi văn hay, bạn đồng-chí với nhau biết tài-lực với nhau, người ấy nghĩ rằng cả cơ-bút trong cửa Đạo xuất-hiện ra do đầu óc của Cao Thượng-Phẩm và Bần-Đạo, người ấy cho rằng văn Cao Thượng-Phẩm cũng hay, chính mình Bần-Đạo thì cũng giỏi, người ấy cho rằng cả Thánh-Giáo ấy do Cao Thượng-Phẩm và Bần-Đạo xuất-hiện.
Bần-Đạo thấy cái nghi ấy bây giờ muốn độ người, Bần-Đạo phải làm thế nào? Muốn thử giả thiệt đặng biết ông Trời là ai, bảo bạn làm ơn cầm cây viết đây, bạn là nhà văn muốn viết chi thì viết, còn Bần-Đạo sẽ dâng sớ với Đức Chí-Tôn, Bần-Đạo cầu xin với Đức Chí-Tôn làm bài thi tứ tuyệt, cho biết sự chơn giả các quyền-năng của Ngài đặng độ bạn. Người bạn ấy cầm cây viết, viết ra 4 câu thi tứ-tuyệt, chừng viết rồi Bần-Đạo đưa 4 câu thi Bần-Đạo đã làm để trong bao thơ, chừng ra coi họa đúng với 4 câu thi của bạn Bần-Đạo hỏi. Bần-Đạo chỉ đầu óc phàm, trí khôn của ta là khí-cụ của Đấng Chí-Linh kia cho bạn ngó thấy.
Đấng Chí-Linh kia lấy cái giả của bạn làm cái thiệt đó vậy. Người bạn ấy tỉnh giấc lại, tự mình theo Đạo, sự thật vậy.
Ôi ! Huyền-diệu cơ bút, chúng ta không thể gì tả cho được, trong Càn-Khôn Vũ-Trụ có hai ông chủ : ông chủ vô-hình của Càn-Khôn Vũ-Trụ, ông chủ vô-hình trên cảnh Thiêng-Liêng Hằng-Sống, ấy là Đấng Tạo-Đoan, là Đấng Chí-Linh, là Đấng Đại-Từ-Phụ, ông chủ thứ nhì là người tối-linh trong vạn-vật, tối linh trong vạn-vật cốt-yếu của Đức Chí-Tôn sanh ra loài người đặng lấy quyền của Ngài cầm quyền vạn-linh hữu-hình, là cầm quyền vạn-linh vô-hình của Ngài đó vậy. Bởi vậy Tiên-Nho chúng ta nhìn-nhận Thiên-Thượng, Thiên-Hạ, Thiên-Thượng là Đức Chí-Tôn, Thiên-Hạ là loài người.
Muốn đặng thấu-đáo Càn-Khôn Vũ-Trụ tinh-thông trong vạn-vật, Đức Chí-Tôn dùng cơ-bút Ngài nói rằng :
“Một phần của con và một phần của Thầy hiệp nhứt mới thấu-đáo Càn-Khôn Vũ-Trụ tinh-thông vạn-vật”.
Hai người chủ quyền ấy, một người về hữu-hình, một người về vô-hình hiệp lại với nhau làm chủ cơ-thể Càn-Khôn Vũ-Trụ có lạ chi ? Lạ chăng là cây cơ của chúng ta đưa lên hợp-lực hai quyền năng ấy, trong đó có cây cơ đưa lên là lấy hai cái sống của hai ông chủ làm chủ cái sống duy nhứt, đặng phục lịnh quyền hành Thiêng-liêng Đức Chí-Tôn sử-dụng mà thôi, thì nó là cây viết Thiêng-liêng của Đức Chí-Tôn đó vậy.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp tại Đền-Thánh, đêm 30-04 năm Tân-Mão (1951) Về: “Huyền Diệu Cơ Bút”.
Một kiếp sống Bần-Đạo rất may duyên được Đại-Từ-Phụ, tức nhiên Đức Chí-Tôn đã chọn giao cái trách-nhiệm Thiêng-Liêng là gầy-dựng sao cho đặng hạnh-phúc cho toàn-thể con cái của Ngài, tức-nhiên toàn thể nhơn-loại. Càng suy-gẫm càng tìm-tòi thấy không phải vì mê-tín mà biết cái tư-tưởng hành-tàng cao-thượng về đời ấy. Bần-Đạo nói rằng : nếu không phải Đấng Tạo-hóa của vạn-linh chủ-trương thì không có một trí-óc phàm nào chủ-trương cho được. Bần-Đạo tự nghĩ nếu nói Ngài mà lầm, lựa chọn một người thiếu đạo-đức giao cái trách-nhiệm đem hạnh-phúc cho toàn-thể con cái của Ngài là Ngài lầm, Ngài phải lựa một người dẫy-đầy lòng yêu-ái vô-tận như Ngài, đặng thực-hiện tương-lai mong-mỏi của Ngài. Nhưng đặt nơi nào cho chắc hơn ? Ngài đã lựa-chọn Bần-Đạo, Bần-Đạo lấy làm ngạc-nhiên, và tự hiểu rằng Ngài không có lầm.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đại-Đồng-Xã, ngày 02/5 năm Tân-Mão (1951). Nhân ngày Lễ Kỷ Niệm Ngày Hưng Quốc.
Đức Chí-Tôn Ngài đã giao cho một trách-nhiệm tạo-dựng hạnh-phúc cho người nào biết yêu-ái nhơn-loại hơn hết, cái lựa-chọn của Ngài để lại nơi tâm trí của Bần-Đạo một bài học là lựa chọn không lầm. Bần-Đạo cũng phải lựa chọn người nào như Ngài đã lựa chọn Bần-Đạo vậy. Lựa chọn những tay nào có thể tạo dựng hạnh-phúc cho nhơn-loại, trước nhứt phải thí-nghiệm với Dân-Tộc Việt-Nam là bạn chí-thiết của Bần-Đạo, là máu-mủ của Bần-Đạo là đồng-bào của Bần-Đạo, thí-nghiệm trước với một sắc dân ấy rồi mới có thể thí-nghiệm toàn thể nhơn-loại nơi mặt địa-cầu này tức-nhiên toàn-thể các xã-hội nhơn-quần.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đại-Đồng-Xã, ngày 02/5 năm Tân-Mão (1951). Nhân ngày Lễ Kỷ Niệm Ngày Hưng Quốc.
Bần-Đạo hiểu rằng : Cái hạnh-phúc không ai cho đặng, không ai cướp đặng, không có tay nào đào-tạo cho vừa sức mình muốn đặng. Hạnh-phúc đã có sẵn cho chúng ta, cũng như thân-thể chúng ta vậy, nó phải phù-hạp với tâm-tình thân-thể của chúng ta, dầu cho ai có đủ thừa hạnh-phúc ấy mà cho chúng ta, cũng không phù-hạp với chúng ta được. Không phù-hạp thì không có hạnh-phúc gì hết.
Vậy cơ-quan đào-tạo hạnh-phúc là một cơ-thể liên-quan trọng-yếu với ta, mỗi người sanh ra phải đặng tự-do không bị ai cướp quyền hay lệ-thuộc cho ai mới có đủ quyền-năng tạo dựng hạnh-phúc của mình, nếu chúng ta mất tự-do, mất độc-lập, mất tự-chủ thì không phương-thế gì tạo hạnh-phúc mình được. Bởi vậy cho nên muốn đào-tạo hạnh-phúc ấy, Bần-Đạo phải tiêu-diệt các trở-lực làm cho chúng ta không thiệt-hiện được. Vì mỗi cá-nhân đều ở trong vòng thúc-phược thì không thể gì tạo hạnh-phúc cho mình được.
Đại-Đồng-Xã, ngày 02/5 năm Tân-Mão (1951). Nhân ngày Lễ Kỷ Niệm Ngày Hưng Quốc.
Hồi 4 giờ chiều Đức Hộ-Pháp đến chứng lễ khai trường, trong trường có lập bàn thờ Đức Mạnh-Tử Tiên sư. Đức Hộ-Pháp hỏi cả môn-đồ trong trường, tại sao Đức Khổng-Phu-Tử Ngài truyền-giáo Đạo khi trước mà không thờ Ngài, lại thờ Đức Mạnh-Tử.
Cả thảy đều có trả lời nhưng không trúng lý, Đức Hộ-Pháp nói trong thời-kỳ Đức Khổng-Phu-Tử lập Đạo-giáo giáng-sanh nhằm lúc thời-bình lập đời quân-chủ, khi Đức Mạnh-Tử giáo-dân nhằm lúc thời-loạn phong-trào sôi-nổi, giặc-giả tứ- phương, bởi vậy cho nên Ngài lập đời lấy cái thuyết Quân-Chủ dân-quyền, tức là Quân-Chủ lập-hiến mới thâu-phục được lòng dân, ấy vậy mới phù-hạp với thời-kỳ nầy, tại vậy mới thờ Ngài.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Hạnh-Đường Phước-Thiệân, ngày 2-5 năm Tân-Mão (1951) Nhân dịp Lễ Khai-giảng Hạnh Đường Phước Thiện.
Đức Hộ-Pháp hỏi: Tại sao Tam-giáo qui nhứt Thích, Đạo, Nho nghĩa là Phật, Thánh, Tiên mà sao không lập hội Phật-tông chuyển-thế hay là Tiên-Tông chuyển-thế ?
Lại lấy Đạo-Nho lập thành Hội-Thánh mà Chí-Tôn đến khai Đạo, kỳ nầy lại dụng Nho-Tông chuyển-thế (cả Chức-Sắc đều có trả lời nhưng không rõ tột ý)
Đức Hộ-Pháp nói : Đạo-Thánh, cốt yếu chuyển đời, mà chỉ có biết quyền, chớ không biết người biết mình, không biết Trời, nên còn khuyết-điểm, có công rèn-luyện tâm-tánh, mà không chỉ rõ đường siêu-thoát cho nhơn-loại, vì chỗ thiếu đó mà Đức Chí-Tôn mới đến đặng thêm sức, Trời và Người hiệp một đặng lập Đời Thánh-Đức, nhơn-lực phải tùng Thiên-lực để đạt cơ mầu-nhiệm, thì tu-hành mới mong siêu-thoát nên lập Hội-Thánh ba Đài Bát-Quái, Hiệp-Thiên, Cửu-Trùng-Đài đặng chấn-hưng ba nền Tôn-Giáo lại làm một, gọi là Tam-Giáo Qui-nguyên Ngũ-Chi Phục-Nhứt, là thêm Thần-Đạo và Nhơn-Đạo gọi Ngũ-Chi Đại-Đạo.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Hạnh-Đường Phước-Thiệân, ngày 2-5 năm Tân-Mão (1951) Nhân dịp Lễ Khai-giảng Hạnh Đường Phước Thiện.
Bần-Đạo thuyết-minh cho toàn thể con cái Đức Chí-Tôn thấu-đáo, hiểu cho tận-tường cái bí-pháp Đức Chí-Tôn đến trong thời-kỳ này để trong nền chơn-giáo của Ngài. Ấy vậy Bần-Đạo có một điều ước-vọng là tìm phương trụ cả đức tin con-cái nam nữ của Ngài, đặng cái đức-tin ấy làm một ngọn huệ-quang Thiêng-liêng nó dìu-dắt Thánh-Thể của Ngài trong con đường Thiêng-Liêng Hằng-Sống tức-nhiên con đường giải-thoát.
Bí-Pháp là gì ? Là quyền-năng điều-khiển Càn-Khôn Vũ-Trụ tức là quyền-năng vô-đối của Đức Chí-Tôn đã cầm nơi tay, Ngài đến cùng con cái của Ngài, đặng Ngài ban cho một quyền-hành đủ phương-pháp, đủ quyền-năng tự giải-thoát lấy mình.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh, ngày 15-5 năm Tân-Mão (1951) Về: “Bí Pháp Của Đức Chí Tôn”.
Càn-Khôn Vũ-Trụ không có gì khác, có cảnh sống có cảnh chết, sống chúng ta thể nào chết chúng ta thể nấy, không có chi lạ.
“Sống chúng ta là khách của Quán tục này, ta chết tức nhiên ta trở về quê Tổ, tức nhiên ta nhập trong cảnh Thiêng-Liêng Hằng-Sống chớ không có chi lạ".
Bây giờ hai hình-trạng ấy chúng ta thử nghĩ có liên-quan mật-thiết với chúng ta thế nào ? Đơn-sơ chúng ta nên lấy tỉ-thí một cách khoa-học là khi chúng ta thức mơ-vọng điều gì, làm điều gì cái năng-lực trong hành-tàng thường-thức của chúng ta, trong giấc ngủ chúng ta nằm mộng-mơ nói tầm-xàm làm đối-cảnh của nó, đối buổi thức tức-nhiên buổi sống ấy vậy. Thức ngủ là trong khuôn luật sống chết, cái sống phải có cái chết, hành-tàng của cái sống chúng ta thể nào thì buổi chết của chúng ta cũng hiện-tượng ra nguyên vẹn, ấy vậy không có điều gì lạ hết.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh, ngày 15-5 năm Tân-Mão (1951) Về: “Bí Pháp Của Đức Chí Tôn”.
Bần-Đạo hứa mỗi kỳ Đàn thuyết về Bí-Pháp. Tại sao Bần-Đạo phải thuyết minh về Bí-Pháp ? Đáng lẽ theo cổ-truyền Bí-Pháp là huyền-bí không thể gì truyền một cách rõ ràng được. Nhưng đối với Đạo Cao-Đài tức-nhiên đối với nền Chơn-giáo của Đức Chí-Tôn nó không phải như trước, Đức Chí-Tôn đã nói rõ ràng rằng : Ngài đến cốt-yếu để diệt-trừ mê-tín mà hại thay từ trước đến giờ các Đạo-giáo nếu quả-nhiên có mê-tín là do Bí-Pháp hơn hết.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 01-6 năm Tân-Mão (1951) Về “Bí Pháp”.
Thể-Pháp của Đạo Cao-Đài là một trường công-quả của chúng ta, trường công-quả ấy để cho chúng ta lập đức, lập công và lập ngôn.
Còn Bí-Pháp Chơn-truyền Đức Chí-Tôn tức nhiên cơ-quan huyền-bí để cho con cái của Ngài siêu-thoát.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 01-6 năm Tân-Mão (1951) Về “Bí Pháp”.
Nói về Thể-Pháp chúng ta hân hạnh làm sao, muốn cho chúng ta lập đức, chính mình Đức Chí-Tôn đã cho chúng ta mượn danh thể của Ngài, chúng ta đã làm Thánh-Thể của Ngài nơi mặt thế này. Ôi ! Quyền-lực về phương-pháp lập đức đối lại với cảnh Thiêng-Liêng là mua ngôi vị của chúng ta đó vậy.
Lập công là Ngài đã tạo hình-thể của Ngài để tại mặt thế này, chúng ta phải lập công với sanh-chúng, tức nhiên lập công cùng con-cái của Ngài. Ngài để cho chúng ta lập công chớ không phải làm nô-lệ cho ai tất cả. Chúng ta thấy Ngài phụng-sự cho con-cái của Ngài, chúng ta lập-công là tạo danh-thể của Ngài, do lập-công mà ra.
Bây giờ lập ngôn, chính mình Ngài, Ngài phải làm, cầm cây cơ-bút viết dạy chúng ta từ lời nói việc làm, từ tánh đức, từ đạo-lý. Còn ngôn, có ngôn gì hơn Ngài nữa để cả thảy các thể-pháp đặng chúng ta định-vị chúng ta, chính tay Ngài cho ta mượn cả thảy.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 01-6 năm Tân-Mão (1951) Về “Bí Pháp”.
Bí-Pháp là điều trọng-yếu hơn hết, nếu không phải chúng ta cầu nơi quyền-năng vô-biên của Ngài đặng đoạt cơ siêu-thoát thì dám chắc rằng : Dầu Thánh-Thể của Ngài hay con-cái yêu-dấu của Ngài nam nữ cũng vậy, thì giờ phút này không có ai ngồi đây, trong cửa Đạo Cao-Đài này, chúng ta vì một kiếp-sanh thọ khổ Tứ-Diệu-Đề chúng ta chỉ mơ-ước một điều là đạt đặng huyền-linh Bí-Pháp, trước khi thực-hiện đặng Bí-Pháp, chúng ta phải có một đức-tin mạnh-mẽ, đức-tin ấy phải đủ năng-lực trong tinh-thần của Hội-Thánh.
Muốn có đức-tin vững-chắc thì chúng ta phải có đức tự-tín, có tự-tín mới đạt đặng Thiên-tín, tức-nhiên đạt đặng Đạo-tín của chúng ta. Muốn thấu-đáo và muốn đạt cho đặng tự-tín chúng ta phải tự biết chúng ta, rồi ta mới biết địa-vị đứng trong hoàn-vũ này đương đầu với Vạn-Linh, ngôi vị ở trong hàng phẩm nào, chúng ta phải biết chúng ta ở đâu mà đến, chúng ta mới hiểu con đường chúng ta sẽ về, Bí-Pháp sẽ dìu-dẫn chúng ta đi trên con đường ấy.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 01-6 năm Tân-Mão (1951) Về “Bí Pháp”.
Ôi ! cho cái hay biết của con người còn gì luận nữa, biết thật, giỏi thật, nhưng có một điều là họ chưa biết họ, con người chưa biết con người do đâu mà có. Giờ phút này dầu văn-minh cực điểm, trí-thức quá cao-trọng mà họ chưa biết họ là gì hết. Sự thật vậy, bởi họ không biết họ cho nên sản-xuất ra thuyết duy-vật và duy-tâm. Duy-vật đang hy-vọng lấy vật-lý-học họ tìm con người, nhứt hơn hết là họ tìm căn nguyên con người, họ lấy theo vật-lý-học họ nói con người là con vật, họ nói con vật này cũng đồng sống như vạn-vật kia, họ tiềm-tàng vật-lý-học họ nói bổn căn con người là do tinh-trùng nam và cái trứng nữ, khi nam nữ giao-cấu với nhau hai thứ ấy hiệp với nhau sanh ra con người, con tinh-trùng nguyên-nhân nó là con sâu, tinh trùng nam là cốt, trứng của nữ là nhục, hai thứ đó hiệp với nhau thành cục huyết đỏ lòm rồi lần-lần mọc đầu, mọc tay biến ra thành nhơn-hình. Con thú gì trước kia cũng bởi do hai yếu-tố ấy hợp với nhau rồi biến ra hình-tượng của nó vậy.
Bây giờ duy-tâm là đạo cũng nhìn con người là con vật, nhưng lúc nó biến ra nhơn-hình, quyền-năng nào biểu nó biến, do quyền-năng nào cho phép nó biến, kẻ muốn tìm sự thật đem lý vật-chất đánh đổ tinh-thần, như vậy có đúng chơn-lý chăng ?.
Chính Bần-Đạo cũng nhìn sự thật chúng ta là con vật, mà lạ chướng hơn hết lúc biến thân ra nó, cái linh cái sống của nó thế nào chúng ta không biết, hồi thời buổi nó tượng nhơn hình của nó rồi, hỏi vậy cái sống của nó ở đâu ? Ai cho mà có ? Và cái linh ở đâu mà có ?
Đạo-giáo chúng ta đã cho rằng thi-hài chúng ta không phải là con vật đâu. Chính nhà Phật có nói thân con người chúng ta là con kỵ-vật để cho Tánh-linh cỡi nó đi đường, từ mặt địa-cầu nầy qua mặt địa-cầu khác, con thú ấy là thân-xác của ta, còn người cỡi thú ấy là Phật, tức-nhiên là cái tánh-linh của chúng ta đó vậy.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 01-6 năm Tân-Mão (1951) Về “Bí Pháp”.
Bây giờ không phải thi-hài nầy siêu-thoát được, vì thú là thú, sanh ra từ Thổ huờn lại thổ, còn người cỡi nó là Phật cho nên không có quyền-năng nào giam-hãm hay trói lại được, Phật ấy mới thật là con-cái của Đức Chí-Tôn, chính mình con thú vật-lý-học đã nói, con thú có người cỡi, mà người cỡi ấy là Phật là con đẻ của Đức Chí-Tôn. Ấy vậy cơ-quan siêu-thoát là Phật siêu-thoát chớ không phải con thú nầy siêu-thoát được.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 01-6 năm Tân-Mão (1951) Về “Bí Pháp”.
Vấn-đề cái sống của chúng ta nơi mặt địa-cầu nầy và cái sống của ta nơi cõi Thiêng-Liêng Hằng-Sống, kiếp sống ấy người đời họ thường gọi là kiếp chết.
Bần-Đạo nhớ lại khi học Đạo cùng các Đấng Thiêng-Liêng, chúng ta đã có luận hai chữ sống, chết. Các Đấng Thiêng-Liêng cho rằng : Dùng hai tiếng ấy không có chơn-thực và không chơn-lý, đó chỉ là cái tướng hữu-ngã của chúng ta, hữu-ngã tức nhiên như bàn tay chúng ta vậy, không lẽ bàn tay này lật ngửa là sống, bàn tay này lật úp là chết, bất quá xây qua xây lại gọi là xoay-chuyển mà thôi, chớ có chết sống gì đâu.
Sống hay chết không có nghĩa lý gì. Sống nơi mặt thế-gian nầy và sống nơi cảnh Thiêng-Liêng Hằng-Sống cũng gọi là cái sống mà thôi. Ấy vậy sống chết là sự chuyển-luân.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 30-6 Tân-Mão (2-8-1951) Về: “Khuôn Luật Nào Chúng Ta Đã Sống”.
Hôm nay Bần-Đạo giảng khuôn-luật nào chúng ta sanh ra nơi mặt thế nầy, hay chúng ta sống nơi cửa Thiêng-Liêng Hằng-Sống.
Đại-Từ-Phụ ta, cũng có tính chất như ta vậy thôi. Chúng ta nên lấy tỉ-thí người Cha của chúng ta nơi mặt thế-gian nầy, chúng ta tìm biết thử coi Ông biết cho chúng ta làm gì, hay là Ông định cho ta làm gì, mà ta định làm theo ý-thích của Ông, hay nói rõ cả toàn-thể các Ông cha đã muốn cho con-cái làm gì, tức nhiên toàn-thể nhơn-loại muốn cho ta làm gì, ấy là định-luật đó vậy.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 30-6 Tân-Mão (2-8-1951) Về: “Khuôn Luật Nào Chúng Ta Đã Sống”.
Chúng ta có hai cái sống: Sở-năng chúng ta khi thức chúng ta đã muốn làm gì, khi chúng ta ngủ hành-tàng chúng ta đã làm gì ? Định-luật buổi sống chúng ta đã làm gì, buổi chết chúng ta đã làm gì ? Hai khuôn-luật ấy định chung nhau.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 30-6 Tân-Mão (2-8-1951) Về: “Khuôn Luật Nào Chúng Ta Đã Sống”.
Đức Chí-Tôn có hai phần năng-lực như ta đương-nhiên bây giờ :
- Phần vô-đối, vô-cực, vô-thượng của Ngài là phần "Dương-năng" đó là "huyền-vi phạm quảng-đại" của Ngài vô-cùng vô-tận, nơi đó tạo Càn-Khôn Vũ-Trụ, bát phẩm chơn-hồn, và định số của Vạn-linh.
- Còn về phần “Âm-năng" của Ngài, tức-nhiên Ngài cũng có như ta một luật "thất tình lục dục" rồi Ngài phân tánh ấy ra. Ngài phân Âm-năng ra Phật-Mẫu, chúng ta đang thờ buổi nầy.
Chúng ta nói rằng : Phật-Mẫu với Đức Chí-Tôn, Đức Chí-Tôn với Phật-Mẫu là hai quyền-năng tạo dựng Càn-Khôn Vũ-Trụ Ngài cầm quyền tinh-thần, Đức Phật-Mẫu cầm quyền hình-thể. Hai quyền-năng đó là Cái Dương-năng của Chí-Tôn và Âm-năng của Phật-Mẫu.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 30-6 Tân-Mão (2-8-1951) Về: “Khuôn Luật Nào Chúng Ta Đã Sống”.
Khi Kim-Bàn sản-xuất, bát phẩm chơn-hồn từ đó đi ra, chính mình Đức Phật-Mẫu tạo-dựng hình-ảnh vạn-linh, vì cớ cho nên với quyền-năng vô-đối của Đức Chí-Tôn, Ngài muốn thế nào cho toàn-thể bát-phẩm chơn-hồn tức-nhiên toàn-thể vạn-linh được hưởng gia-tài dành để là : Toàn-thiện, toàn-năng, toàn-tri của Ngài về tinh-thần, về hình-thể, Ngài muốn con cái của Ngài, tức-nhiên vạn-linh có đủ quyền-năng vô-cực vô-thượng của Ngài, đặng điều-đình Tam thập lục-thiên, Tam-thiên thế-giái, và Tứ đại bộ-châu. Ấy là Ngài dành cho con cái của Ngài, Ngài phải cho sản-xuất, hồi mới sản-xuất nơi Kim-Bàn ra đơn-sơ lắm, không đủ quyền-năng điều-khiển Càn-Khôn Vũ-Trụ như Ngài, muốn cho đặng toàn-năng toàn-tri vô-cực, vô-thượng như Ngài, Ngài muốn cho chúng ta tạo-dựng sự-nghiệp, muốn cho chúng ta có đủ trí-thức tinh-thần điều-đình đại-nghiệp ấy.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 30-6 Tân-Mão (2-8-1951) Về: “Khuôn Luật Nào Chúng Ta Đã Sống”.
Kỳ đàn trước Bần-Đạo có hứa kỳ này giảng về định-phận của con người, tức nhiên định-phận của chúng ta. Dầu cá-nhân, dầu xã-hội nhơn-quần hay là toàn-thể nhơn-loại cũng vậy, chúng ta đã ngó thấy trước mắt một tấn-tuồng đau-khổ mà Đức Phật-Tổ đã tìm thấy chơn-lý ấy là Tứ-Diệu-Đề. Chúng ta tự-nhiên nhận biết rằng, sống của ta ở nơi cõi thế này không phải sống đặng hưởng hạnh-phúc, trái ngược lại chúng ta đã sống một nơi cảnh khổ, Tứ-Diệu-Đề tức nhiên tứ khổ đó vậy.
Chúng ta để mắt xem thấy cơ đời đã vẽ ra trước mắt chúng ta nhiều lẽ bất công, chúng ta đã ngó thấy một tấn-tuồng, khôn hiếp ngu, mạnh hiếp yếu, sang hiếp hèn, hung-dữ hiếp hiền-từ, tàn-bạo hiếp đạo-đức, lẽ bất-công ấy dẫn loài người từ thử đến giờ đi tới biết chỗ nguyên-nhân của nó.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 14-7 năm Tân-Mão (1951) Về: “Định Phận Của Con Người”.
Chúng ta đã thấy Đạo-Pháp định chơn-lý của kiếp-sanh mình. Vậy chúng ta đến tại đời này, hoặc đến đặng trả quả, hay đến đặng chia đau sớt thảm cùng bạn đồng khổ của chúng ta nơi cảnh thế-gian này, hai lẽ ấy chúng ta nên tìm-hiểu chơn-lý của nó đặng định-phận cho chúng ta.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 14-7 năm Tân-Mão (1951) Về: “Định Phận Của Con Người”.
Đáng tiếc hơn hết những người không biết chơn-lý Tứ-Diệu-Đề, phần nhiều họ không biết tại sao họ đau-khổ, vì thế nên họ đau-khổ chừng nào, thì họ oán-hận kiếp sanh chừng nấy, bởi kiếp sanh họ khổ nhiều hơn hạnh-phúc, họ giận mọi lẽ bất-công của xã-hội hỏi : Người tại sao sanh ra nằm trên đống vàng, giàu có sang trọng, thong-dong, còn người đẻ ra trong cảnh hàn-vi cơm không đủ bữa, còn người đẻ ra ngồi trên ngai vàng bệ ngọc, người lại đẻ ra nơi xó bếp chuồng gà.
Sống trong cảnh bất-đồng biểu sao họ không phẩn-uất, không thù-hận kiếp sanh, trong kiếp sanh ấy họ thù-hận mà không biết ai đặng trả cái thù-hận ấy, thành thử họ oán-hận toàn-thể bạn đồng sanh của họ, tức-nhiên toàn-thể nhơn-loại.
Chúng ta đã ngó thấy tấn-tuồng họ đi tìm hạnh-phúc nhơn-loại giờ phút này họ đương tìm hạnh-phúc. Ôi ! Bần-Đạo thấy họ muốn kết bạn với cả thiên-hạ, kết bạn đặng họ nhơn-danh toàn-thể thiên-hạ, mà đánh đổ lẽ bất-công ấy, họ hy-vọng cho tới ngày giờ nào đó, cả giai-cấp trong thiên-ha,ï nhơn-loại nơi mặt địa-cầu này không còn nữa, đặng đồng đều với nhau, thì ngày ấy họ nghĩ rằng sẽ tạo hạnh-phúc cho nhơn-loại đặng ! Họ lầm !
Chúng ta ngó thấy từ buổi sanh ra và trong trường-hợp cùng đồng-thể với nhau mà tại sao kẻ quan người dân. Vì chúng ta không thể gì đem kẻ ngu mà sánh với người trí, đem trẻ mới sanh sánh với ông già, dầu cho muốn đem lại nét công-bình, kẻ trí phải dạy bảo người ngu, ông già đủ lịch-lãm thế-tình dạy cho người trẻ, dạy đó bất quá là một phương-pháp giải-kết mà thôi, chớ không đủ một vấn-đề định vận-mạng của họ được.
Chúng ta ngó thấy đặng người trí họ thông-minh sáng-suốt họ định-phận lấy họ, họ định đặng lấy mình, thì mình tự-chủ được mình, còn có kẻ chỉ nương nơi người mà sống, vì thế cho nên tinh-thần ấy, đầu óc ấy là có giai-cấp đặc-biệt, chúng ta không thể gì làm cho cả toàn thiên-hạ đặng đồng tánh và đồng đều với nhau, thì làm sao họ quyết-định tạo hạnh-phúc cho nhơn-loại được; điều mơ-mộng ấy không hề khi nào thiệt-hiện ra đặng.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 14-7 năm Tân-Mão (1951) Về: “Định Phận Của Con Người”.
Những Đạo-Giáo đã sản-xuất nơi mặt địa-cầu có một đặc-phận cũng như ta, mỗi cá-nhân đều có một đặc-phận, là đem cân công-bình Thiêng-liêng kia cân cái tình-ái của chúng ta cho bằng cái sống của mỗi cá-nhân. Chúng ta biết rằng : Bạn đồng sanh của ta tức-nhiên, toàn-thể nhơn-loại đang khao-khát hạnh-phúc, chúng ta vẫn biết hạnh-phúc không bao giờ thiệt-hiện đặng, chúng ta chỉ tìm phương-pháp đặng an-ủi tinh-thần họ, nếu chúng ta có phương- pháp ấy, thì mới sống gần Thánh-Thể Đức Chí-Tôn. Giờ phút nào chúng ta ngó thấy trước mắt chúng ta một người bạn thiệt-thòi ngu-dốt, ít-oi bị một người khôn hơn, mạnh-mẽ hơn hiếp đáp, lại có một người đứng gần bên kẻ ấy mà nói với người kia rằng : Em tôi khờ-khạo dốt-nát, ông thì thông-minh sáng-suốt không nên hiếp nó chi, ông cứ ăn hiếp tôi đây, tôi có thể đối thủ lại với ông. Hoặc có một người bạn thiệt-thà yếu-đuối bị một kẻ mạnh-mẽ oai-quyền hiếp-đáp thì lại có một người đứng gần bên kẻ ấy nói : Em tôi yếu-ớt bạc-nhược không thể gì đương đầu với người, nếu người muốn ra mặt anh-hùng với người này, thì đương đầu với tôi, tôi có đủ sức đương đầu với người, đem câøn công-lý chỉnh-đốn sự bất công của đời mà ai làm đặng, tức là làm trọn phận-sự đối với đời đó vậy.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 14-7 năm Tân-Mão (1951) Về: “Định Phận Của Con Người”.
Các nền Tôn-Giáo kia dành cầm cân phân-phát lẽ công-bình ấy, chúng ta thấy Tôn-Giáo mới sản-xuất, họ có định-phận của họ rõ-rệt, họ là bạn của những người khó, an-ủi những người khổ-não, có nhiều khi chia từng miếng ăn, phát từng mảnh áo, tới chừng đặng quyền trong tay rồi, chính họ là người cầm cân công-bình ấy không giữ địa-vị ban đầu, mà kẻ cầm cân trở lại làm chúa cả thiên-hạ, vì thế nên các nền Tôn-Giáo ấy ngày nay mất quyền.
Đạo Cao-Đài sản-xuất đem công-bình Thiêng-Liêng của Đức Chí-Tôn để tại mặt thế-gian này, Bần-Đạo ước-ao rằng : Cân Công-bình ấy sẽ còn tồn-tại mãi mãi để chúng ta định-phận chúng ta, còn về quyền xoay-chuyển do Đức Chí-Tôn quyết đoán.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 14-7 năm Tân-Mão (1951) Về: “Định Phận Của Con Người”.
Đêm nay Bần-Đạo thuyết cái lẽ sống của chúng ta nơi cõi trần này, mỗi người của chúng ta có một cái thắc mắc, từ thử đến giờ cũng tìm hiểu. Chúng ta thấy ta có nơi cõi trần không phải chúng ta muốn, có nhiều lý-do làm cho chúng ta phải tìm hiểu là cái định-mệnh của chúng ta, chúng ta không có làm chủ, dầu cho bực trí-thức cao-siêu thế nào đi nữa cũng chưa chắc mình làm chủ định-mệnh của mình đặng. Ôi ! Cái thắc-mắc của đường đời, kiếp sống của chúng ta, chúng ta đã thấy nhiều lý-lẽ làm cho chúng ta phải uất-hận, nhưng không biết nguyên-do thể nào loài người phải thọ-lãnh, có nhiều kẻ thấy uất-hận ấy không có phương thế giải-quyết đặng, đến đổi xô-đẩy họ đến một phương-pháp chót là tự sát lấy họ mà thôi.
Định-mạng của chúng ta, chúng ta tự hỏi tại sao chúng ta phải sống ? Sống nơi cõi trần để làm gì ? Khi biết được lý-lẽ ấy, chúng ta mới có phương-thế tự an-ủi được, mà nếu chúng ta không biết lý-do ấy, chúng ta không biết mạng sanh của chúng ta, hay là con người của chúng ta, cái giá-trị sống của nó do nơi đâu, thì không có phương-thế nào an-ủi được.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 29-7 năm Tân-Mão (1951) Về: “Cái lẽ sống của chúng ta nơi cỏi trần này”.
Chúng ta có hai lẽ sống :
- Lẽ thứ nhứt, ta đến cõi thế-gian này để trả nợ sống, bởi chúng ta trả nợ sống ấy mà chúng ta mất hạnh-phúc hưởng an-nhàn cực-lạc nơi cõi Thiêng-Liêng Hằng-Sống, ta đến đây trả nợ sống đặng đạt hạnh-phúc nơi cõi Thiêng-Liêng Hằng-Sống, đó là cái lý-do đầu tiên hết. Hễ chiếu theo lý-do ấy, chúng ta ở trong thế-gian này do tại quả kiếp.
- Lý do thứ nhì nữa, là chúng ta đến đây đặng chia khổ cùng các bạn chúng ta đã chịu khổ nơi thế-gian này, chúng ta đến đặng tìm bạn. Đức Chí-Tôn đã nói : Biết đâu trong cánh hoa kia không phải là một vật, mà là một chơn-linh giáng-kiếp, biết đâu trong vạn-linh, trong vật-loại mà trong ấy lại không có người bạn yêu-ái vô-cùng vô-tận của ta nơi đó. Bởi lẽ ta thiếu nợ sống chúng ta phải trả.Ấy vậy chúng ta đến đặng trả nợ, tức-nhiên ta đến đặng phụng-sự cho vạn-linh.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 29-7 năm Tân-Mão (1951) Về: “Cái lẽ sống của chúng ta nơi cỏi trần này”.
Còn một lý-lẽ sau nữa. Nếu chúng ta đến tìm bạn, thì phải xót thương họ nhưng không biết bạn ta là ai ? Tới trong sự mơ-hồ nên chúng ta không biết bạn chúng ta đã đến nơi nào ? Ở nơi thân một đứa bé, ở nơi thân của người tôi đòi tàn-tật, ở nơi người phụ-nữ, ở nơi thân của người nam kia mà đã bần hàn đói khó, hay là sống trong sang-trọng vinh-hiển chúng ta không biết. Vì lẽ không biết ấy mà định lẽ sống của chúng ta là sống đặng phụng-sự vạn-linh.
Trích thuyết đạo của Đức Hộ-Pháp Tại Đền-Thánh đêm 29-7 năm Tân-Mão (1951) Về: “Cái lẽ sống của chúng ta nơi cỏi trần này”.