TRÊN ĐƯỜNG TẤN HÓA

 

MỤC LỤC

Phần giới thiệu
Phần thứ nhứt:
VÕ TRỤ THIÊN ĐỊA
Phần thứ hai:
VÕ TRỤ DỊCH LÝ
Phần thứ ba:
PHƯƠNG CHÂM NHẬP THẾ
Phần thứ tư:
PHƯƠNG CHÂM XUẤT THẾ
Phần tổng kết

 

 

LỜI TỰA của SOẠN GIẢ

 

Dường như người ta, ai cũng có sẵn trong lòng một cái tinh thần tấn hóa. Chúng ta thấy mỗi người, mặc dầu, ở địa vị nào; hoàn cảnh chi, cũng đều chăm chỉ thực hiện sự tấn hóa của mình, với cách nầy; hoặc phương khác. Đứa học sinh cập sách đến trường học, ngày qua, tháng lại, cứ miệt mài với đèn sách, gian lao khó nhọc không màng, miễn hậu nhựt thành tài hữu dụng. Anh nhạc sĩ lắm khi quên ăn, quên ngủ, tập dượt những bài đờn, tìm tòi những ngón hay, để đưa nghệ thuật của mình đến một trình độ tuyệt xảo. Ngoài những sự tấn hóa thường thức nói đây, còn có một sự tấn hóa theo đạo tự nhiên Trời Đất, cao quí hơn, thâm trầm hơn, linh động hơn. Ở đây, chúng tôi muốn nói đường tấn hóa ấy.

Trong quyển "TRÊN ĐƯỜNG TẤN HÓA" nầy, chúng tôi muốn nói sự tấn hóa của một cá nhơn theo đạo tự nhiên Trời Đất, nghĩa là kẻ học phải bắt chước Đạo Trời để sửa đạo người, lần hồi tiến bộ: từ chỗ dở đến chỗ hay; từ chỗ tối đến chỗ sáng, làm cho mình có một tinh thần chí Chơn, Thiện, Mỹ, vượt lên trên những tục lụy, trần ai và chung qui cầu sự giải thoát kiếp Luân hồi ra ngoài vòng sanh tử, đặng trở về cảnh an nhàn tự tại, Phật gọi là Niết Bàn, hay Cực Lạc Thế Giái.

Vậy phải học hỏi cách nào để biết Đạo Trời mà làm theo?

Muốn học Đạo Trời, một mặt chúng ta phải quan sát sự vật ngoài thế giái vạn hữu, tìm biết luật tự nhiên tiềm tàng trong muôn loài. Khoa học thực nghiệm chứng minh rằng trong võ trụ có điện khí, nguyên tử v.v... Chúng ta nương theo khoa học thực nghiệm để tìm học về phương diện nầy.

Một mặt khác, chúng ta quay về nội giới, tìm hiểu cái dịch lý của tâm lý và sanh lý; ý hội nội giới và ngoại giới để biết Đạo Trời và đạo người rồi tận lực tu tập thân tâm của mình cho đến chí Chơn, Thiện, Mỹ.

Cổ nhơn quan niệm rằng thân tâm người ta là bầu Võ trụ nhỏ, hàm súc đủ tất cả mọi khí chất và lẽ nhiệm mầu của Trời Đất. Ấy vậy, nên hễ biết Thiên Đạo thì biết được thân tâm mình, hoặc biết được thân tâm mình thì biết được Đạo Trời Đất.

Thầy Tử Tư nói rằng: "Đạo chi bổn nguyên xuất ư Thiên, nhi bất khả dịch, kỳ thiệt thể bi ư kỷ nhi bất khả ly". Nghĩa là: "Đạo gốc ở nơi Trời mà ra, người ta chẳng khá sửa đổi; còn cái thể của Đạo có đủ trong mình, người ta chẳng khá lìa xa".

Mạnh Tử nói: "Tận kỳ Tâm giả, tri kỳ Tánh giả. Tri kỳ Tánh tất tri Thiên hỷ". Nghĩa là biết hết Tâm thì biết được Tánh; biết được Tánh thì biết được Trời.

Ông Socrate một vị Hiền Triết ở xứ Hy Lạp nói rằng: "Connais toi toi même, tu connaitras l'Univers". Nghĩa là: "Ông hãy tự biết mình trước đi, rồi sau ông sẽ biết được Võ Trụ".

Tự biết mình đây Phật giáo gọi là tự giác. Thế mà tự giác là sao?

Tự giác đây chẳng phải biết hình hài tốt xấu, cao thấp mập ốm, mà thật phải biết tật hư, nết xấu, đức tốt hạnh lành rồi cố gắng diệt trừ bên nầy; hàm dưỡng bên kia, lần hồi tạo lập cho mình một tinh thần đạo đức cao siêu, linh động đúng theo cái hòa điệu của Trời Đất, vượt ra ngoài những tục lụy, trần ai và chung qui cầu sự giải thoát kiếp luân hồi ra ngoài vòng sanh tử. Công phu tu tập lấy Niết Bàn làm chuẩn đích.

Niết Bàn ra sao?

Chữ Niết Bàn có nhiều ý nghĩa khác nhau như: Hữu dư Niết Bàn, Vô dư Niết Bàn v.v... Ở đây, chữ Niết Bàn có nghĩa là diệt độ, tức một trạng thái tâm linh, quét sạch cả vô minh, nghiệp chướng, lâng lâng trong sạch, quyền năng của nó có thể cảm thông với Đức Chí Linh: Toàn tri năng, tận thiện mỹ, tức Đại Từ Phụ sanh dục muôn loài vạn vật. Người tu hành đạt tới trình độ nầy, thì sống theo đạo tự nhiên. Họ coi muôn loài là anh em một nhà. Họ coi võ trụ là đại gia đình của vạn vật. Họ là một phần tử của võ trụ: đời sống của họ luôn luôn khích lệ trên nền tảng: "Giữ Thiên Địa đồng sanh, giữ vạn vật đồng thể". Học Đạo Trời để làm qui củ thể hiện đạo người, tức thực hành câu sách Trung Dung: "Thành giả Thiên chi Đạo; Thành chi giả nhơn chi Đạo".

Để tiện bề giảng giải pháp môn tự giác, tự tu, chúng tôi tạm chia quyển sách nầy ra năm phần:

  1. Võ Trụ Thiên Địa

  2. Võ Trụ Dịch Lý

  3. Phương châm nhập thế

  4. Phương châm xuất thế

  5. Kết luận.

Năm phần nầy, đại cương nghị luận pháp môn tu tập. Còn giảng giải chi tiết, chúng tôi thể theo giáo lý của Tam Giáo và Thánh Ngôn của Đức Thượng Đế mà thuật lại, chớ sự thật chúng tôi không bịa đặt điều gì cả.

Có điều chúng tôi xin thưa trước là: Đạo pháp rộng mênh mông như biển. Người học Đạo pháp ví như chim uống nước biển. Thử hỏi: Từ xưa có chim nào uống cạn nước biển chăng? Ắt không. Thì người học Đạo pháp cũng vậy. Trừ ra các vị Giáo chủ siêu phàm thì không nói, còn hạng thường nhơn như chúng ta chẳng qua tìm học một vài pháp môn sơ đẳng, cầu sự giải thoát tâm linh mà thôi. Chơn truyền của Đức Thầy chúng tôi dạy rất chu đáo, nhưng sự thực hiện đạo đức, chúng tôi còn khuyết điểm là tại sự giác hành của chúng tôi chưa viên mãn, nhưng, nghĩ vì bổn phận kẻ hành đạo chẳng phải tự độ mà còn phải độ tha nữa. Quyển sách nhỏ nầy ra đời chỉ vì soạn giả muốn góp chút công vào cơ phổ độ. Mặc dầu sự khuyết điểm không ít, mong rằng nó sẽ giúp bạn đồng môn một phần nhỏ mọn nào.

SOẠN GIẢ CẨN CHÍ

Xem tiếp phần thứ nhứt: VÕ TRỤ THIÊN ĐỊA

[ Hình Bìa ]

 
Last changed: 09-03-2005